Đêm qua giấc ngủ đến muộn và chập chờn...
Anh gọi điện: Út ơi, mình gặp nhau đi! Dạ.
Chiều muộn đến đón anh khi anh vừa tập xong, trên cánh tay có một vết thương, nó lo lắng: "Anh có đau lắm không? Để út thổi cho anh nhé, thổi là hết đau ngay đó". Anh cười tươi đưa tay cho nó thổi. Ừ, kỳ lạ thật, anh hết đau rồi, út giỏi thật đó.
Nó và anh lang thang khắp đường phố Hà Nội, qua hồ Gươm cả anh và nó đều nhìn vào chiếc ghế đá sát mép hồ - nơi lần đầu anh hôn nó, nơi nụ hôn đầu của nó run run sợ hãi. Anh đưa nó đến quán ăn 3 miền ăn những món cả hai cùng thích, gọi món rồi để chỉ đây là món ăn trong Nam, đây là món ăn ngoài Bắc, kia là món ăn miền Trung.
"Anh biết út thích ăn món nào nhất không?". - Món bánh cuốn tráng nè, món bún cá nữa! Út thích nhất những món ăn quê anh, ăn hoài mà không chán.
21h nó giục anh về đội. Ngồi sau vòng tay ôm anh thật chặt, dụi mặt vào gáy anh cảm nhận mùi nước hoa thật ngọt...
Nó lại nhớ anh mất rồi