Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Cảm xúc, tản mạn về đất và người Bình Định, những gửi gắm tâm tình qua các danh lam thắng cảnh, địa danh, dấu xưa thành cũ...

Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby bundooroo » Wed Jun 08, 2011 5:32 pm

"Chôm" từ blog của lalala, bài hay thế mà không đưa lên đây! :)

Nói thêm, những "quynhoner" thế hệ 6,7x chắc nhiều người biết và lưu giữ những kỷ niệm về nhân vật "Ông Tám khùng" này. Đọc bài này nhớ QN quá đi, những buổi trưa hè gió biển mát rượi, những góc phố nhỏ bé thân quen, những con người mà chỉ một cái tên đủ để gợi lên tất cả những gì thân thương nhất của cái phố biển bé nhỏ này....


TÁM KHÙNG

- Nguyễn Mộng Giác

Năm 1995 lần đầu về thăm quê hương sau mười bốn năm xa cách, tôi hỏi các cháu trong nhà “Ông Tám Khùng bây giờ ra sao?”. Các cháu tôi ngơ ngác, đứa này đưa mắt hỏi thầm đứa kia, không biết trả lời thế nào. Đứa lớn nhất đáp mơ hồ”Chắc ổng chết lâu rồi cậu”.

Tim tôi đau thắt! Tám Khùng chết rồi! Nhưng tôi trấn tĩnh được ngay. Phải, nếu tính nhẩm tuổi đời của Tám Khùng thì chuyến về thăm Qui Nhơn lần này tôi không gặp Tám Khùng nữa, cũng phải. Ông ấy đã lớn tuổi, lại sống theo cách sống như thế, làm sao…

Không một chút đại ngôn, tôi có thể nói rằng Tám Khùng là công dân số một của thành phố Qui Nhơn, quê hương tôi. Những anh hùng hào kiệt, những văn hay chữ tốt, những rừng vàng biển bạc, những mũ cao áo rộng có dính dáng tới Qui Nhơn một thời, bây giờ còn ai nhớ đâu. Họ đến , rồi họ đi. Họ đến vồ vập tham lam. Họ đi lầm lũi lén lút. Qui Nhơn thành phố thân yêu của tôi đối với họ chỉ là một quán trọ không mất tiền. Đòi hỏi họ thủy chung là chuyện không hợp tình, nói gì tơí hợp lý. Tám Khùng thì khác hẳn. Ông là một trường hợp ngoại lệ, vì thế ông xứng đáng là một công dân ngoại hạng của Qui Nhơn.

Sau hiệp định Genève, lúc chiếc tàu Ba Lan nhổ neo ngoài khơi Qui Nhơn đưa đợt bộ đội và cán bộ kháng chiến cuối cùng của Liên Khu V tập kết ra Bắc, Qui Nhơn chỉ còn là một đống gạch vụn trên bãi cát hoang dại khét nắng. Trong chiến dịch Atlande, lính Pháp đã cho phá sập những căn nhà gạch hoang tàn còn lại trên những phố cũ, và giăng hàng hà sa số những hàng rào dây thép gai về các hướng nguy hiểm để phòng vệ. Lúc tôi xuống Qui Nhơn tiếp tục học trung học, Qui Nhơn trống hoác như một bãi tha ma, lác đác đây đó vài mái nhà tranh cất vội, những hàng keo lá thưa, vài con đường nhựa loang lổ ổ gà và những người dân đánh cá hồi cư gầy yếu, khắc khổ. Thành phố điêu tàn vì chiến tranh, và bây giờ hồi sinh cũng nhờ chiến tranh. Nghề mưu sinh của hầu hết mọi người hồi cư là gỡ dây thép gai cuộn lại thành từng cuộn để bán.

Bọn học trò rắn mắt chúng tôi, ngoài những buổi học nực nội trong những căn phòng mái tôn nóng bức và những chiều tắm biển, chỉ còn lại cái thú giải trí là đi lùng hái những trái keo hiếm hoi còn sót lại, và… chọc nghẹo ông Tám Khùng. Chúng tôi đang ở lứa tuổi 14, 15; giọng nói bắt đầu đổi, mụn bắt đầu mọc trên da mặt, lúc nào trong người cũng hừng hực sinh lực nên lúc nào cũng muốn xê dịch hay đập phá một cái gì. Tám Khùng rủi ro trở thành nạn nhân của chúng tôi.
Ngay hồi đó chúng tôi cũng không đoán được tuổi tác của Tám Khùng. Gia đình ông ở Khu Hai, xóm dân chài ở ngay bờ biển gần Miếu thờ Ông Nam hải. Nghe nói cha mẹ Tám Khùng còn sống, cũng nghe nói hồi quân Pháp đổ bộ lên Qui Nhơn, hai ông bà tản cư nhưng bỏ Tám Khùng ở lại. Họ cho đứa con mắc bệnh tâm thần là một cục nợ, một nỗi xấu hổ của gia đình, nên không muốn ai nhắc nhở tới nó, không muốn ai biết liên hệ máu mủ của mình với nó. Hỏi tuổi Tám Khùng, chẳng những họ không nói, họ còn nổi giận. chúng tôi đoán hồi đó Tám Khùng ít ra cũng trên dưới ba mươi, vì dù ăn mặt bẩn thỉu, ăn uống thất thường, răng rụng miệng móm lúc nào nước dãi cũng nhểu xuống cái cằm lưa thưa râu, thân thể ông vẫn còn khá đầy đặn, dư lực tự nhiên cuả tuổi thanh niên. Tám Khùng thường la cà đến những chổ đông người tụ tập để xin ăn, và cũng vì thế trở thành trò vui cho những người suốt ngày dãi nắng gỡ dây thép gai đổi bát cơm hẩm. Họ bắt Tám Khùng làm đủ trò, và vì Tám Khùng phản ứng y như một đứa con nít, nên thú vui trêu chọc của họ lên tới cực điểm thành công khi nào học chọc được Tám Khùng mếu máo khóc.

Tám Khùng sợ nhất lũ học trò chúng tôi. Vì chúng tôi đặt tiêu chuẩn cho mức thành công cao hơn những người gỡ dây thép gai. Chúng tôi chưa bằng lòng với tiếng khóc khao khao và những lời kể lể nỉ non vô nghĩa của Tám Khùng. chúng tôi tìm mọi cách đẩy Tám Khùng vượt quá lằn ranh của sự nhẫn nhục cam chịu, và khéo léo, uyển chuyển dẫn dụ người khùng tới chỗ nổi giận mà không trở thành nguy hiểm. Cái khéo léo của người Ấn Độ thổi kèn dụ rắn. Thường thường, dấu hiệu Tám Khùng bắt đầu nổi giận là ông ngưng kể lể mơ hồ, đứng thẳng người lại, mắt dáo dác nhìn quanh như muốn tìm kiếm thứ gì. chúng tôi vội chạy ra xa đề phòng bất trắc. Ông đưa mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm ra được thứ muốn tìm: một cục đá, một viên gạch vỡ, hoặc bất cứ thứ gì cầm vừa trong lòng bàn tay. Tám Khùng trả miếng bằng cách ném đá chúng tôi? Không! nắm viên đá hay viên gạch chắc trong tay, ông đập mạnh viên đá vào ngực mình, miệng chửi một câu rõ ràng từng tiếng “Cha mầy Xe mẹ mầy Bành!”. Sau một tiếng “hự” đau đớn vì sức đập của viên đá là câu chửi quen thuộc. chúng tôi không tin ở mắt mình, không tin ở tai mình. Thay vì cách trả đũa bằng cách thông thường là ném đá ném gạch vào bọn học trò độc ác, Tám Khùng tự trừng trị mình. Chưa hết! Chẳng bao lâu sau, chúng tôi còn biết thêm Xe và Bành là tên ông cha và bà mẹ đau khổ của Tám Khùng.

Thấy Tám Khùng phản ứng một cách khác thường như thế, chúng tôi ngỡ ngàng không hiểu. Rồi lũ học trò vô tâm là chúng tôi hồi đó bắt đầu hối hận. Trò chơi tinh nghịch có hậu quả tức thời là những tiếng hự đau đớn từ cái miệng móm của nạn nhân, chúng tôi có gan đồng dạ sắt cũng phải cảm thấy xấu hổ. Chúng tôi tự hỏi: Mình còn có chút lương tâm nào không? Vì mình mà Tám Khùng phải chịu đựng những cú đập tận tình vào ngực, vì mình mà đôi vợ chồng làm nghề chài lưới ngoài Khu Hai bị đứa con ngày nào cũng gọi tên tục ra chửi như muốn hỏi “ông bà sinh tôi ra làm chi để tôi khổ thế này!”.

Không cần bảo nhau, chúng tôi chấm dứt trò chơi chọc phá Tám Khùng. Nhưng ông vẫn chưa thoát nạn. Vì sau chúng tôi không thiếu những đứa trẻ rắn mắt khác. Vì lòng bất nhẫn nhiều khi không mạnh bằng cái thú nhìn người khác đau đớn. Cứ thế, hết ngày này tới ngày khác, Tám Khùng đem chính thân thể mình, danh dự cha mẹ mình ra hi sinh để làm trò mua vui cho thiên hạ. Có bậc vĩ nhân nào của đất “địa linh nhân kiệt” là quê hương tôi làm được kỳ tích ấy, nói gì đế những “khách qua đường”!

Sau một năm học ở Qui Nhơn, tôi phải vào Nha Trang, rồi Sài Gòn, rồi Huế để tiếp tục đường học vấn và tìm một cái nghề mưu sinh. Mỗi lần nghỉ hè về thăm nhà, tôi lại gặp Tám Khùng. Dĩ nhiên ông già theo tháng năm. Tôi đem chuyện Tám Khùng tự đập vào ngực hỏi những bạn am hiêủ y khoa, xin họ giải thích vì sao ông hành động như thế , vì sao ngực ông phôỉ ông không hề hấn gì. Họ bảo một bác sĩ quân y có đem Tám Khùng đi chụp quang tuyến X và thấy hai lá phổi cũng như xương lồng ngực của Tám Khùng bình thường, và kết luận đó là sự lạ. Có lẽ vì sức yếu, những cú đập đó không gây chấn thương lớn. Tôi cãi lại, bảo chính tôi thấy viên gạch đã vỡ khi Tám Khùng dùng nó đập vào ngực. Một y sĩ khác chuyên về bịnh tâm thần giải thích một cách khoa học lý do Tám Khùng “tự trừng trị mình” và đổ “trách nhiệm” cho hai đấng sinh thành ra mình. Nghe ra, rất có lý, và đơn giản. Quá đơn giản đến độ tôi không tin tưởng ở cách giải thích.

Mười năm sau những ngày tôi và bạn bè chọc giận cho Tám Khùng tự trừng trị và khiển trách cha mẹ, tôi trở về Qui Nhơn, lần này ở lâu trên thành phố quê hương, và làm nghề dạy học. Từ một đứa trẻ vô tư, vô trách nhiệm, tôi trở thành một ông thầy đầy ưu tư, tự gánh quá nhiều trách nhiệm.Ông Tám Khùng vẫn còn đó. Tôi gặp ông hàng ngày. Khác với mười năm trước, đời sống của ông có vẻ khá hơn. Trước, ông chỉ vận một cái quần đùi, để nguyên một lồng ngực sạm nắng còn nguyên những vết bầm. Bây giờ, ông mặc áo quần cả bộ, tuy dơ dáy nhưng lành lặn. Không ai còn nỡ chọc ông để ông phải chửi cha chửi mẹ. Tôi mừng cho thế thái nhân tình, mừng cho ông.

Cả đến sinh hoạt thường ngày của ông, vai trò ông đóng trong đời sống thành phố cũng thay đổi. Ông vẫn lê la suốt ngày ngoài đường, làm trò vui cho đám trẻ trên mọi nẻo đường ông đi qua. Đó là “nghĩa vụ truyền thống” Trời dành cho ông. Ông còn đảm nhiệm một vai trò mới (không biết từ lúc nào trong thời gian mười năm tôi xa nhà): mỗi lần nhà ai có đám tang, Tám Khùng xuống chợ Qui Nhơn xin những bà hàng hoa những bó hoa bán ế mang đến biếu tang gia rồi tự động thắp hương sì sụp lạy trước khi xin gia chủ một ít tiền hay thức ăn. Khi ra về không quên xin bó hoa lại. Những gia đình có tin vui như cưới hỏi, giỗ chạp cũng được Tám Khùng chiếu cố. Không hiểu trong trí não một người mắc bệnh tâm thần từ nhỏ như Tám Khùng, có một khoảng nào minh mẫn linh diệu để Tám Khùng cất giữ cuốn sổ ghi tỉ mỉ những kỉ niệm vui buồn của mọi gia đình trong thành phố Qui Nhơn? Hồi còn sức khỏe tráng kiện, ông đem thân ra làm vui cho bọn trẻ chúng tôi. Nay tuổi đã già, ông đem trí ra nhớ từng ngày từng tháng, theo dõi chia xẻ vui buồn của mọi người. Ông là công dân số một của Qui Nhơn, xứng đáng hơn ai hết để người Qui Nhơn trao cho vinh dự ấy.

Ông Xe và Bà Bành hai đấng sinh thành của Tám Khùng có lẽ đã phiêu diêu về cõi Phật trước đứa con bất hạnh. Hai ông bà bị con mang ra “khiển trách” mỗi lần bị đời cư xử bất công, chắc chắn phải tủi thân, không muốn nhận đã sinh ra một đứa con như thế. Như tôi tin rằng bây giờ thì hai ông bà hãnh diện về Tám Khùng, cũng như Qui Nhơn quê hương tôi phải hãnh diện về một công dân ngoại hạng như thế. Vì Tám Khùng là một tấm gương sáng: Trước một tai hoại chung, mấy ai đã dám cầm một viên gạch lớn để đập vào ngực mình và nói “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi bề”.

Ảnh: Ông Tám là người đứng bên trái (Ảnh: cuongde.org)

Image
BÌNH ĐỊNH - LÀM LẠI TỪ HẠNG NHẤT!

User avatar
bundooroo
Giám sát
 
Posts: 7200
Joined: Sun Apr 13, 2008 10:06 am
Has thanked: 622 times
Have thanks: 299 times
Blog: View Blog (27)
Fan of: Binh Dinh, MU, Barca, Inter!
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby quynhoner » Thu Jun 09, 2011 12:06 am

Chú Bun đi sưu tầm đồ cổ rồi đó. Thời đó Ông Tám Khùng ở Quy Nhơn ai mà chẳng biết. Thế hệ 7x có thể không biết nhiều đâu. Nhân chứng sống của đám học trò chọc phá Tám Khùng, tôi còn nhớ là anh Trần Đình Quyến ở Cát Tiến - Phù Cát học trên tôi 2 lớp.
Thầy Giác dạy ở Cường Để và hình như Thầy rời khỏi trường khoảng năm 1972 ? Thầy là bạn của Nhạc sĩ Vũ Phan Long ở gần Chùa Tháp Đôi ( khu di tích Tháp Đôi )
Tạm thời rời xa trận mạc !
User avatar
quynhoner
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 1087
Joined: Tue Jul 27, 2010 3:25 am
Has thanked: 259 times
Have thanks: 430 times
Blog: View Blog (0)
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby bin2003 » Thu Jun 09, 2011 2:19 am

Nguyễn Mộng Giác wrote:Không một chút đại ngôn, tôi có thể nói rằng Tám Khùng là công dân số một của thành phố Qui Nhơn, quê hương tôi.

:no1:
Đồng ý hoàn toàn!

Đặt lại hình lớn chút, hình của bác Bún nhỏ quá!
OngTamKhung.jpg
Link gốc: http://cuongde.org/components/com_joomgallery/img_pictures//01_album_ring_ca_cc_bn_3237/nguyn_trc_hiu_8874/_17523/tm_khng_20100211_1575733491.jpg
OngTamKhung.jpg (203.11 KiB) Viewed 719 times


Link: http://cuongde.org/components/com_joomg ... 733491.jpg
User avatar
bin2003
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 2883
Joined: Wed Apr 14, 2004 12:55 am
Has thanked: 167 times
Have thanks: 176 times
Blog: View Blog (19)
Fan of: Bình Định, Chelsea
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby longevityqn » Thu Jun 09, 2011 2:29 am

Bài viết rất hay, hình như bài này Longe đã được đọc 1 lần trên blog của Hội cựu học sinh trường Cường Để, tuy nhiên theo mình thì tác giả còn thiếu phần quan trọng " góp mặt" của Bác Tám khùng là sự hiện diện trong buổi "đám cưới", nhất là lúc rước dâu. Đó là chi tiết mà hầu như con nít hay người lớn ở QN đều thích. Thường thì ông xuất hiện với trên tay là 1 đám hoa huệ trắng hoặc trên kết trên đầu một vòng hoa dại. Hồi thời mới giải phóng, đám con nít thích coi đám cưới vì có văn nghệ nhạc sống, nhưng khi Ông Tám khùng xuất hiện thì cả đám bỏ chạy hết chơn, tuy nhiên có điểm dễ thương là khi được chủ nhà cho bánh kẹo từ quà mừng cưới thì cũng chia cho trẻ nhỏ. Còn nữa, gần đầu năm thập kỷ 80 thì có thêm Bà Tám cũng bị khùng thường hay đi xin ở khu vực Chợ Lớn, khi bị mọi người chọc Ông Tám, bà Tám thì hay " quạu " lên và rượt đuổi đám con nít chạy có cờ..hihi trong đó có longe nữa :lol:
Chỉ có trời mới biết tại sao tui yêu đội Bình Định
User avatar
longevityqn
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Posts: 930
Joined: Wed Oct 05, 2005 6:51 am
Location: Nguoi Nha nuoc
Has thanked: 55 times
Have thanks: 64 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: Binhdinh, Chelsea, Real Madrid
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby bin2003 » Thu Jun 09, 2011 2:55 am

Một bài viết của nhà thơ Thanh Thảo đăng trên báo Thanh Niên giấy số 1769 ngày 12/08/1998

Mười năm tôi ở Quy Nhơn/ Thanh Thảo

Tôi có thể tự hào một cách khá vu vơ là 100 năm Quy Nhơn thành phố thì có 10 năm đời tôi ở đó. Mười năm. 10%, một phần mười của tuổi trăm năm thôi, nhưng có lẽ, với lý lịch một người làm thơ, thì 10 năm tôi sống ở Quy Nhơn là 10 năm tôi "ra" được nhiều thơ nhất, và bây giờ sau 10 năm tôi xa Quy Nhơn, nhìn lại, tôi vẫn nghĩ, đối với một người sáng tác thì đó là quãng thời gian hạnh phúc. Ở trên đời vẫn tồn tại nhiều kiểu hạnh phúc khác nhau. Với tôi, hạnh phúc là những tác phẩm mình viết ra trong nghèo cực, trong chèn ép, trong khó khăn. Tất cả những điều kiện không thuận lợi ấy tạo nên những bức xúc. Sự bức xúc từ bên trong, đó là hạnh phúc của tôi. Vì thế, tôi phải cảm ơn Quy Nhơn về tất cả. Quy Nhơn, cái thành phố nhỏ ven biển mà tôi từng qua năm 1975 sau giải phóng, tôi từng đến rồi đi trước đó 21 năm, đi tập kết, trên một con tàu Ba Lan, nơi tôi chưa hề nghĩ đến một lúc nào mình sống ở đó, vậy mà... Tôi đã về sống ở Quy Nhơn một cách khá tình cờ, và khá dễ dàng vào năm 1979, với gia tài gọn trong một chiếc ba - lô và một túi xách. Căn phòng tôi chỉ có 12m2 nhưng cũng đủ để "ùn lên những dự tính, nợ nần", những dự tính có thật, và những nợ nần lại càng thật hơn, bằng tiền mặt hẳn hoi, và phải trả. Ngày đầu tiên tôi ở Quy Nhơn là một ngày may mắn, bởi trong ngày đó, tình cờ tôi đã gặp được một nhân vật độc đáo nhất Quy Nhơn, và có thể nói, độc đáo vào loại nhất trong các thành phố cả nước - nhân vật đó là ông Tám Khùng. Theo những người già ở Quy Nhơn kể lại thì ông Tám đã có ở Quy Nhơn từ lúc họ biết thành phố này, khi ấy nó còn nhỏ bé lắm, loi thoi lắm. Và ngày từ hồi đó, ông Tám đã ... khùng, theo một nghĩa rất lành hiền nào đó. Ông đi lang thang suốt ngày từ phố này sang phố khác, luôn tươi cười, với thân hình múp míp của một ông địa, với gương mặt hồn nhiên vô nhiễm của một thiên thần. Ông luôn trên đường đến dự một đám cưới, đám ma nào đó trong thành phố, với một bó hoa nhỏ trên tay: hoa huệ, nếu đến dự một đám tang, và hoa lay ơn, hoa hồng, hoa cúc...nếu đến mừng một đám cưới. Gia chủ của tất cả những đám ấy đều vô cùng vinh hạnh nếu được ông Tám Khùng đến dự. Họ cho đó là một điềm lành, một may mắn. Ông Tám, với quần áo lếch thếch, với thân hình ít khi tắm rửa, được trân trọng mời vào một mâm riêng, "mâm cao cổ đầy" hẳn hoi, được mời dùng tiệc với những chiếc bát chiếc đĩa đẹp nhất mà gia chủ có được. Ông Tám "dùng" rất tự nhiên, không một chút e dè khách khí, xong bữa lại hớn hở...đi không quên gửi lại một nụ cười của Phật Di Lặc. Vậy là gia chủ thỏa mãn, vì tin rằng đám cưới đã "thành công tốt đẹp". Từ buổi đầu tiên tôi được thấy ông Tám Khùng cho đến suốt 10 năm tôi sống ở Quy Nhơn, ông Tám bao giờ cũng là một hình ảnh vừa thú vị, độc đáo, vừa có gì lạ lùng, bí mật. Ông như một tín sứ được "cấp trên" cử xuống trần gian với một địa chỉ cụ thể là thành phố Quy Nhơn, với một nhiệm vụ mơ hồ là mang lại điềm lành và sự che chở cho thành phố. Hình ảnh cuối cùng mà tôi giữ được về ông Tám Khùng trước khi rời Quy Nhơn là hình ảnh ông ngồi "tọa thiền" rất hồn nhiên ở góc đường Nguyễn Huệ - Trần Phú, mặt hướng về phía Tây, trong một buổi sáng nắng đẹp. Ấy, Quy Nhơn với tôi cụ thể như vậy đó, và cũng mơ hồ như thế. Những đêm trăng sáng đến mức khó tin trên vịnh biển Quy Nhơn, những con đường nhỏ bụi bặm dưới nắng hè, những quán nhỏ loi thoi bày bán những mặt hàng tạp nhạp, mùi bến cá đậm đặc, một tiếng chuông chùa, xóm đạo nghèo bên cạnh nhà tôi với những người già chăm chỉ trồng rau và đọc kinh mỗi sớm mỗi tối... Quy Nhơn, ở đó sự bình yên, như mái tóc người con gái được cơn gió biển vuốt nhẹ, ở đó chỉ cần bước ra đường là gặp người quen, đi ba bước là gặp bạn hiền: một xị Bầu Đá, một tờ mực khô, vài cái nem chợ Huyện, và dòng đời trôi qua những bóng mát nhỏ bé. Nơi đó Hàn Mặc Tử đã xuất ra những bài thơ hay nhất cuối đời, và Trịnh Công Sơn viết những ca khúc đầu tiên. Ở đó, dưới trăng có thể gây nên những cơn điên và những đám cháy tận dưới đáy sâu lặng lẽ của đời người. Chỉ ở đó, người ta mới có cảm giác trăng đồng lõa với thơ, trăng và thơ là một cặp song sinh. Không chỉ với tôi. Quy Nhơn có gì thật ám ảnh. Cái ám ảnh có khi hơi quá đó là tiền đề của nghệ thuật, nếu người nghệ sĩ cảm nhận được. Nhưng còn phía khác của Quy Nhơn, một Quy Nhơn cần lao mà nhiều khi nghệ thuật bỏ quên. Đây là một thành phố lao động, thành phố phơi ngực trần như một ngư dân, thành phố chen chúc những bến cá, những xóm biển, và cả những tay buôn lậu ngang tàng lướt sóng. Nó cứ khiến ta nhớ đến Hemingway với những truyện ngắn truyện vừa của ông, về những cảng cá, những chiếc thuyền câu, những ngư dân có pha máu ...cướp biển uống từng ngụm lớn whisky trước khi xuống thuyền...Và Quy Nhơn của những người trồng rau, trồng hoa chăm chút, lụi cụi suốt ngày với thu nhập thấp. Có những làng quê, những xóm lưới bên trong một Quy Nhơn thành phố, nó làm nên một vẻ chân chất hiếm có cho thành phố này. Nhiều năm sau, nếu thành phố có phát triển lên bao nhiêu, thì cái hồn cái vía làng quê, bến cá này mãi mãi vẫn là hồn vía của Quy Nhơn, nó không hề mặc cảm gì với vẻ hiện đại nếu có của thành phố. Tôi đã từng đến thăm một người bạn làm rẫy ở Bãi Dại, cách Quy Hoà mấy cây số. Ở đó, tôi gặp "thiên nhiên hoang dã" đúng như từ ngữ này diễn tả. Và Bãi Dại cũng thuộc thành phố Quy Nhơn. Khi nghe tôi tả về Bãi Dại, một ông Tây ba -lô đã ồ lên, thèm thuồng: ở thành phố mà còn một nơi trinh nguyên (Chaste) như vậy sao? Vâng, còn và còn không ít chỗ như thế nơi thành phố Quy Nhơn mà tôi từng sống. Nếu không, làm gì còn thơ. Và làm sao có được một "tín sứ" như ông già Tám. Nghe nói, ông mất cách nay vừa 50 ngày. Cầu mong ông yên nghỉ, và ông lại tiếp tục phù hộ cho Quy Nhơn ./.

User avatar
bin2003
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 2883
Joined: Wed Apr 14, 2004 12:55 am
Has thanked: 167 times
Have thanks: 176 times
Blog: View Blog (19)
Fan of: Bình Định, Chelsea
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby bin2003 » Thu Jun 09, 2011 2:59 am

Như vậy là Ông Tám Khùng mất vào năm 1998?
User avatar
bin2003
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 2883
Joined: Wed Apr 14, 2004 12:55 am
Has thanked: 167 times
Have thanks: 176 times
Blog: View Blog (19)
Fan of: Bình Định, Chelsea
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby Restive Horse » Thu Jun 09, 2011 5:06 am

longevityqn wrote:
Bài viết rất hay, hình như bài này Longe đã được đọc 1 lần trên blog của Hội cựu học sinh trường Cường Để, tuy nhiên theo mình thì tác giả còn thiếu phần quan trọng " góp mặt" của Bác Tám khùng là sự hiện diện trong buổi "đám cưới", nhất là lúc rước dâu. Đó là chi tiết mà hầu như con nít hay người lớn ở QN đều thích. Thường thì ông xuất hiện với trên tay là 1 đám hoa huệ trắng hoặc trên kết trên đầu một vòng hoa dại. Hồi thời mới giải phóng, đám con nít thích coi đám cưới vì có văn nghệ nhạc sống, nhưng khi Ông Tám khùng xuất hiện thì cả đám bỏ chạy hết chơn, tuy nhiên có điểm dễ thương là khi được chủ nhà cho bánh kẹo từ quà mừng cưới thì cũng chia cho trẻ nhỏ. Còn nữa, gần đầu năm thập kỷ 80 thì có thêm Bà Tám cũng bị khùng thường hay đi xin ở khu vực Chợ Lớn, khi bị mọi người chọc Ông Tám, bà Tám thì hay " quạu " lên và rượt đuổi đám con nít chạy có cờ..hihi trong đó có longe nữa :lol:


Hồi đó mỗi khi Ông Tám xuất hiện thì lũ trẻ hay hát: Ông Tám Khùng đi đâu sụp lỗ, Bà Tám Khùng nắm cổ kéo lên. Không biết sao ông có linh tính rất hay, khi nhà nào có đám cưới hay đám hỏi ông thường hay biết. Tới đám ông đưa bông sau đó chủ nhà cho thức ăn, bún cari hay bánh trái. Ăn xong ông đòi bông lại và đi.
Thanks La vì bài viết.
Đất Lành Chim Đậu - Đất Không Lành Đất Nhậu Luôn Chim
http://www.vuongphu.com.vn
User avatar
Restive Horse
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 1795
Joined: Wed Mar 05, 2008 5:53 am
Has thanked: 368 times
Have thanks: 156 times
Blog: View Blog (4)
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby bundooroo » Thu Jun 09, 2011 6:51 am

Restive Horse wrote:
longevityqn wrote:
Bài viết rất hay, hình như bài này Longe đã được đọc 1 lần trên blog của Hội cựu học sinh trường Cường Để, tuy nhiên theo mình thì tác giả còn thiếu phần quan trọng " góp mặt" của Bác Tám khùng là sự hiện diện trong buổi "đám cưới", nhất là lúc rước dâu. Đó là chi tiết mà hầu như con nít hay người lớn ở QN đều thích. Thường thì ông xuất hiện với trên tay là 1 đám hoa huệ trắng hoặc trên kết trên đầu một vòng hoa dại. Hồi thời mới giải phóng, đám con nít thích coi đám cưới vì có văn nghệ nhạc sống, nhưng khi Ông Tám khùng xuất hiện thì cả đám bỏ chạy hết chơn, tuy nhiên có điểm dễ thương là khi được chủ nhà cho bánh kẹo từ quà mừng cưới thì cũng chia cho trẻ nhỏ. Còn nữa, gần đầu năm thập kỷ 80 thì có thêm Bà Tám cũng bị khùng thường hay đi xin ở khu vực Chợ Lớn, khi bị mọi người chọc Ông Tám, bà Tám thì hay " quạu " lên và rượt đuổi đám con nít chạy có cờ..hihi trong đó có longe nữa :lol:


Hồi đó mỗi khi Ông Tám xuất hiện thì lũ trẻ hay hát: Ông Tám Khùng đi đâu sụp lỗ, Bà Tám Khùng nắm cổ kéo lên. Không biết sao ông có linh tính rất hay, khi nhà nào có đám cưới hay đám hỏi ông thường hay biết. Tới đám ông đưa bông sau đó chủ nhà cho thức ăn, bún cari hay bánh trái. Ăn xong ông đòi bông lại và đi.

Thanks La vì bài viết.


Chính xác 100%!
Hầu đó mình cũng hát vậy mà, keke
Mỗi lần có đám là ông cầm bó bông vạn thọ đến đứng, rồi cũng quỳ lạy... Riết rồi thấy bông vạn thọ lại nhớ ông Tám Khùng..
Coi bộ ổng vậy mà không ai ghét ổng hết. Nên có lẽ chính xác khi gọi ông là một "công dân đặc biệt" của Quy Nhơn...
BÌNH ĐỊNH - LÀM LẠI TỪ HẠNG NHẤT!
User avatar
bundooroo
Giám sát
 
Posts: 7200
Joined: Sun Apr 13, 2008 10:06 am
Has thanked: 622 times
Have thanks: 299 times
Blog: View Blog (27)
Fan of: Binh Dinh, MU, Barca, Inter!
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby ngaunhien » Thu Jun 09, 2011 8:01 am

Ông Tám hồi đó ở với một người chị phía sau lưng nhà mình. Phải nói là ông Tám "khùng dễ thương". Đúng là có một không hai trên mảnh đất hình chữ S.
ngaunhien
Năng khiếu
Năng khiếu
 
Posts: 110
Joined: Thu Jun 17, 2010 9:08 am
Has thanked: 50 times
Have thanks: 23 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: SQC
Top

Re: Ông Tám Khùng (blog của lalala)

Postby Hai_HuongBinh » Mon Mar 26, 2012 3:46 am

Đọc bài này nhớ lại nhiều hình ảnh ông Tám Khùng ở Qui Nhơn, từ lúc bắt đầu đi học hàng ngày đi ngang qua công viên Qui Nhơn và hội trường Quang Trung thì hầu như lúc nào cũng gặp ông Tám Khùng đang ngồi hay thơ thẩn đi loanh quanh xung quanh đó. Ổng chỉ cần thông tin là có đám cưới, đám ma ở khu nào xung quanh đó (Lò Bò, xóm ga, xóm công viên, khối 5 .....) mà đám học sinh nói là ổng đi ngay và cái hay là tìm ra hết. Sau này ổng pro hơn là lúc nào cũng ôm 1 bó huệ hay vạn thọ để đi cho hoành tráng.
User avatar
Hai_HuongBinh
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 1457
Joined: Sat Jan 29, 2005 7:52 am
Location: Nơi tôi sinh ra
Has thanked: 33 times
Have thanks: 44 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Bình Định và Việt Nam
Top


Return to Nước non Bình Định

Who is online

Users browsing this forum: Alexa [Bot] and 2 guests