
Moderator: Bình Lâm
snack wrote:bánh tráng nước dừa Tam Quan và rượu bầu đá không phải là ẩm thực Bình Định sao?
phuc wrote:Nước dừa Bồng Sơn
Dừa là đặc sản của Bình Định - từ Phù Mỹ trở ra Bồng Sơn, Tam Quan bạt ngàn dừa. Dừa từ trên đồi tiến đến biển, dừa dọc theo triền núi, hồ sông, dừa che mát cả một vùng trời. Dừa được khai thác triệt để, đủ mọi cách dùng.
Thân dừa làm sườn nhà, lá để lợp, cọng dừa để làm chổi, xơ bện dây, sọ làm gáo, làm than hoạt tính. Phần chính là trái: cơm dừa để ép dừa, xác dừa để nuôi heo. Mùa ép dầu bận bịu, nước dừa dư thừa phải đổ. Uống không hết mà lại không để dành được. Thật là uổng phí. Cái nhược điểm của nước dừa là khi để nước dừa tiếp xúc với không khí, nước có vị chua chua, mất ngon. Giá mà bằng một phương cách nào đó, các nhà khoa học tìm cách tích trữ, giữ được nguyên vị, vô lon, đóng chai thì nước dừa trở thành một thức uống trong lành và thú vị.
Nước dừa thanh ngọt, lành hơn mọi thức uống khác vì nước được chắt lọc qua bao nhiêu công đoạn tự nhiên của cây dừa. Nước dừa vô trùng và nhiều vi lượng, khoáng chất cần thiết cho cơ thể con người nhưng người xứ dừa chỉ mới khai thác một phần rất nhỏ.
Dừa có nhiều giống từ dừa xanh, dừa lửa cho đến dừa xiêm. Nước dừa nào cũng tốt nhưng dừa xiêm tỏ ra thích hợp nhất trong việc cung cấp nước uống.
Vào những ngày hè nắng nóng, đến thăm viếng một người bạn ở quê thế nào bạn cũng được thết một bữa nước dừa. Một buồng dừa chừng mười lăm trái được hạ xuống thật dễ dàng. Một em bé hay cô gái cầm chiếc "nài" vòng tròn hoặc hình số 8 đặt vào đôi bàn chân, tay bám thân dừa, thoăn thoắt leo lên tận đọt dừa. Chiếc dao liêm đã sẵn sau lưng. Phập! Thế là một buồng dừa rơi xuống.
Bằng những động tác rất quen thuộc, chỉ trong một phút là quả dừa chỉ còn phần sọ. Một nhát dao nữa đưa phăng qua, lưỡi dao chỉ ăn xớt một phần sọ dừa, một phần cơm dừa hiện ra, nước không đổ ra ngoài, cắm ống hút vào, thế là bạn đã có một thứ giải khát tuyệt vời.
Nếu bạn muốn thưởng thức món "dừa nạo" thì chắt nước ra ly, đưa chiếc muỗng cán thật dài nạo phần tớt dừa, màu đùng đục. Bạn vừa được uống vừa được ăn.
Ở các quán giải khát, người ta còn thêm một tí muối rang, một muỗng đường và nước đá. Nước dừa trở thành thức "hiện đại" hơn.
Dọc theo quốc lộ 1, khi đến Tam Quan, Bồng Sơn, xe khách dừng sẽ rộ lên những tiếng mời chào: "Nước dừa đây"!. Bạn chỉ cần gật đầu là được xem ngay một bài biểu diễn: Một cô gái tay cầm chiếc rựa nhỏ bén, sáng loáng, tay vung qua lại nhịp nhàng, trong khoảnh khắc những miếng vỏ dừa xanh tách ra, cái gáo dừa trắng xuất hiện, một nhát dao nhẹ mà thật chính xác, chiếc dao chỉ cắt phần sọ, phần cơm dừa vẫn nguyên vẹn. Cắm ống hút vào là uống ngay, cơn khát cứ theo nước dừa mà tiêu tan. Ta lắng nghe nước dừa tan dần vào cơ thể mát rượi.
Điều đáng nói hơn là kỹ thuật chặt dừa. Không biết động tác treo ngành trong "Vang bóng một thời" của Nguyễn Tuân nó chính xác tới mức nào, ghê rợn làm sao chứ động tác "phạt mõm dừa" của các cô gái miền sông Lại thì chính xác đến từng ly (mm) mà nhẹ nhàng như trò chơi.
Có vài người khi qua đây họ luôn uống nước dừa, không hoàn toàn chỉ để giải khát mà còn để xem một bài biểu diễn "phạt dừa" - Dịu dàng như một vũ khúc, đôi khi hùng dũng như bài thảo quyền.
Nước dừa Bình Định quả là một thức uống trong lành mà còn mang nét linh động của võ thuật. Thức uống của "xứ võ" có khác.
HOQUYNHCANH wrote:bant it la gai cung noi tieng ma sao ko thay noi gi ca
pq2008 wrote:Bình Định có núi Vọng Phu
Có Đầm Thị Nại, có Cù Lao Xanh
Em về Bình Định cùng anh
Được ăn bí đỏ nấu canh nước dừa
Xin hỏi món này ngon không ạ?
phuc wrote:Nước dừa Bồng Sơn
Ngày xưa nghe sự tích Hòn Vọng Phu,không biết ở đâu,wời ơi thì ra nó ở đây .
Món bí đỏ nấu canh nước dừa ở đâu mà chẳng có,đâu nhất thiết phải dzìa Bình Định.
Món này hơi ...ngán,ai thích béo thì khỏi nói rầu.
bubi wrote:HOQUYNHCANH wrote:bant it la gai cung noi tieng ma sao ko thay noi gi ca
Noi roi do. Co mon banh it la gai. Vi mon nay ma nhieu nguoi muon ve BDinh lam dau do.
phuc wrote:Bún tôm Phù Mỹ
Bún tôm Phù Mỹ chỉ là một món ẩm thực dân dã, bình dị. Vậy mà, bất kỳ người dân Phù Mỹ nào xa quê cũng luôn nhớ về quê mẹ từ cái hương vị mộc mạc, thân thương của tô bún tôm nghi ngút khói…
Bún tôm Phù Mỹ có từ khá lâu. Những người già kể lại rằng, ngày xưa đầm Châu Trúc rất nhiều tôm cá. Người dân đánh bắt và đem muối mắm hoặc phơi khô để ăn dần. Nhưng rồi ăn mãi cũng chán thế là một người nào đó thử chế biến tôm tươi để nấu nước ăn với bún và trở thành một món ăn không thể thiếu của mọi nhà, mọi người.
Tôm bắt về còn ánh xanh màu vỏ, nhảy tanh tách trong chậu, được đem ra làm thật sạch, bỏ vào cối giã cho đến khi nào sờ tay vào thấy mềm nhuyễn là được. Hành tươi bóc vỏ (phải là thứ hành củ nhỏ, màu tím đậm), giã kỹ, thêm một ít tiêu, một ít bột ngọt, một ít nước mắm trộn đều vào ướp tôm đã giã nhuyễn. Người sành ăn khi ướp tôm với gia vị còn cho thêm vài cái lòng đỏ trứng gà và một ít rượu trắng để cho màu sắc của tôm đã giã thêm đậm đà đẹp mắt. Gạo để làm bún phải là loại gạo ngon, được ngâm theo một công thức riêng sao cho khi xay ra thành bột phải vừa đủ độ trắng, vừa mịn, vừa dẻo. Bột được cho vào một cái ống bằng sắt hình bầu dục rồi dùng một khúc cây dài để tạo lực, ấn mạnh vào nắp đậy của ống sắt. Những sợi bún nhỏ trắng muốt sẽ rơi xuống một nồi nước sôi nghi ngút khói. Bún được vớt lên và để trên một chiếc sàng lót lá chuối cho ráo nước. Sợi bún khi ăn vào không quá mềm cũng không quá dai và phải có độ ngọt của gạo mới là sợi bún ngon. Khi ăn, cho một ít tôm ướp gia vị vào tô, thêm một ít là hành tươi, một ít rau quế, một ít ớt kim, vắt một lát chanh tươi cùng với một lọn bún vừa mới ra lò; đổ một vá nước sôi bốc khói cho đầy tô thế là ta đã có một tô bún tôm. Tô bún ngon vừa có cái vị ngọt thanh của tôm tươi, vị ngọt đậm đà của bún, mùi thơm đặc trưng của lá quế, vị cay xè của ớt kim, vị chua chua của chanh, tất cả tạo nên một mùi vị rất riêng.
Ăn bún tôm Phù Mỹ phải ăn vào những hôm khí trời lành lạnh, mưa riu riu mới thú vị. Ăn mà mồ hôi lấm tấm đầy trán, miệng vừa xuýt xoa vì cay mới thấy được cái ngon của bún tôm.
Bây giờ bún tôm đã có mặt ở rất nhiều nơi của huyện Phù Mỹ, nhưng bún tôm ngon hơn cả là ở các xã Mỹ Châu, Mỹ Lộc, thị trấn Bình Dương - những địa phương nằm phía bắc huyện Phù Mỹ. Buổi sáng nào đó, bạn có dịp đi qua thị trấn Bình Dương, hãy dừng chân lại quán bún tôm bà Nhậm, thể nào bạn cũng sẽ được thưởng thức một tô bún vừa ngon, vừa rẻ. Còn nếu đi vào buổi tối thì xin mời bạn hãy ghé lại xã Mỹ Lộc để được thưởng thức một tô bún tôm dưới gốc tre làng. Bạn sẽ cảm thấy thật thú vị khi được chứng kiến những nam thanh nữ tú, ăn mặc thật duyên dáng, cười rất vui xì xụp ăn bún tôm sau khi đi chơi về. Một khung cảnh rất riêng, rất lạ và cũng rất tình.
Quy Ninh wrote:phuc wrote:Bún tôm Phù Mỹ
Bún tôm Phù Mỹ chỉ là một món ẩm thực dân dã, bình dị. Vậy mà, bất kỳ người dân Phù Mỹ nào xa quê cũng luôn nhớ về quê mẹ từ cái hương vị mộc mạc, thân thương của tô bún tôm nghi ngút khói…
Bún tôm Phù Mỹ có từ khá lâu. Những người già kể lại rằng, ngày xưa đầm Châu Trúc rất nhiều tôm cá. Người dân đánh bắt và đem muối mắm hoặc phơi khô để ăn dần. Nhưng rồi ăn mãi cũng chán thế là một người nào đó thử chế biến tôm tươi để nấu nước ăn với bún và trở thành một món ăn không thể thiếu của mọi nhà, mọi người.
Tôm bắt về còn ánh xanh màu vỏ, nhảy tanh tách trong chậu, được đem ra làm thật sạch, bỏ vào cối giã cho đến khi nào sờ tay vào thấy mềm nhuyễn là được. Hành tươi bóc vỏ (phải là thứ hành củ nhỏ, màu tím đậm), giã kỹ, thêm một ít tiêu, một ít bột ngọt, một ít nước mắm trộn đều vào ướp tôm đã giã nhuyễn. Người sành ăn khi ướp tôm với gia vị còn cho thêm vài cái lòng đỏ trứng gà và một ít rượu trắng để cho màu sắc của tôm đã giã thêm đậm đà đẹp mắt. Gạo để làm bún phải là loại gạo ngon, được ngâm theo một công thức riêng sao cho khi xay ra thành bột phải vừa đủ độ trắng, vừa mịn, vừa dẻo. Bột được cho vào một cái ống bằng sắt hình bầu dục rồi dùng một khúc cây dài để tạo lực, ấn mạnh vào nắp đậy của ống sắt. Những sợi bún nhỏ trắng muốt sẽ rơi xuống một nồi nước sôi nghi ngút khói. Bún được vớt lên và để trên một chiếc sàng lót lá chuối cho ráo nước. Sợi bún khi ăn vào không quá mềm cũng không quá dai và phải có độ ngọt của gạo mới là sợi bún ngon. Khi ăn, cho một ít tôm ướp gia vị vào tô, thêm một ít là hành tươi, một ít rau quế, một ít ớt kim, vắt một lát chanh tươi cùng với một lọn bún vừa mới ra lò; đổ một vá nước sôi bốc khói cho đầy tô thế là ta đã có một tô bún tôm. Tô bún ngon vừa có cái vị ngọt thanh của tôm tươi, vị ngọt đậm đà của bún, mùi thơm đặc trưng của lá quế, vị cay xè của ớt kim, vị chua chua của chanh, tất cả tạo nên một mùi vị rất riêng.
Ăn bún tôm Phù Mỹ phải ăn vào những hôm khí trời lành lạnh, mưa riu riu mới thú vị. Ăn mà mồ hôi lấm tấm đầy trán, miệng vừa xuýt xoa vì cay mới thấy được cái ngon của bún tôm.
Bây giờ bún tôm đã có mặt ở rất nhiều nơi của huyện Phù Mỹ, nhưng bún tôm ngon hơn cả là ở các xã Mỹ Châu, Mỹ Lộc, thị trấn Bình Dương - những địa phương nằm phía bắc huyện Phù Mỹ. Buổi sáng nào đó, bạn có dịp đi qua thị trấn Bình Dương, hãy dừng chân lại quán bún tôm bà Nhậm, thể nào bạn cũng sẽ được thưởng thức một tô bún vừa ngon, vừa rẻ. Còn nếu đi vào buổi tối thì xin mời bạn hãy ghé lại xã Mỹ Lộc để được thưởng thức một tô bún tôm dưới gốc tre làng. Bạn sẽ cảm thấy thật thú vị khi được chứng kiến những nam thanh nữ tú, ăn mặc thật duyên dáng, cười rất vui xì xụp ăn bún tôm sau khi đi chơi về. Một khung cảnh rất riêng, rất lạ và cũng rất tình.
Mới sang đọc xong thèm quá món ăn ngày nào .
Sài Gòn chổ nào bán món này các bạn ?
bundooroo wrote:Quy Ninh wrote:phuc wrote:Bún tôm Phù Mỹ
Bún tôm Phù Mỹ chỉ là một món ẩm thực dân dã, bình dị. Vậy mà, bất kỳ người dân Phù Mỹ nào xa quê cũng luôn nhớ về quê mẹ từ cái hương vị mộc mạc, thân thương của tô bún tôm nghi ngút khói…
Bún tôm Phù Mỹ có từ khá lâu. Những người già kể lại rằng, ngày xưa đầm Châu Trúc rất nhiều tôm cá. Người dân đánh bắt và đem muối mắm hoặc phơi khô để ăn dần. Nhưng rồi ăn mãi cũng chán thế là một người nào đó thử chế biến tôm tươi để nấu nước ăn với bún và trở thành một món ăn không thể thiếu của mọi nhà, mọi người.
Tôm bắt về còn ánh xanh màu vỏ, nhảy tanh tách trong chậu, được đem ra làm thật sạch, bỏ vào cối giã cho đến khi nào sờ tay vào thấy mềm nhuyễn là được. Hành tươi bóc vỏ (phải là thứ hành củ nhỏ, màu tím đậm), giã kỹ, thêm một ít tiêu, một ít bột ngọt, một ít nước mắm trộn đều vào ướp tôm đã giã nhuyễn. Người sành ăn khi ướp tôm với gia vị còn cho thêm vài cái lòng đỏ trứng gà và một ít rượu trắng để cho màu sắc của tôm đã giã thêm đậm đà đẹp mắt. Gạo để làm bún phải là loại gạo ngon, được ngâm theo một công thức riêng sao cho khi xay ra thành bột phải vừa đủ độ trắng, vừa mịn, vừa dẻo. Bột được cho vào một cái ống bằng sắt hình bầu dục rồi dùng một khúc cây dài để tạo lực, ấn mạnh vào nắp đậy của ống sắt. Những sợi bún nhỏ trắng muốt sẽ rơi xuống một nồi nước sôi nghi ngút khói. Bún được vớt lên và để trên một chiếc sàng lót lá chuối cho ráo nước. Sợi bún khi ăn vào không quá mềm cũng không quá dai và phải có độ ngọt của gạo mới là sợi bún ngon. Khi ăn, cho một ít tôm ướp gia vị vào tô, thêm một ít là hành tươi, một ít rau quế, một ít ớt kim, vắt một lát chanh tươi cùng với một lọn bún vừa mới ra lò; đổ một vá nước sôi bốc khói cho đầy tô thế là ta đã có một tô bún tôm. Tô bún ngon vừa có cái vị ngọt thanh của tôm tươi, vị ngọt đậm đà của bún, mùi thơm đặc trưng của lá quế, vị cay xè của ớt kim, vị chua chua của chanh, tất cả tạo nên một mùi vị rất riêng.
Ăn bún tôm Phù Mỹ phải ăn vào những hôm khí trời lành lạnh, mưa riu riu mới thú vị. Ăn mà mồ hôi lấm tấm đầy trán, miệng vừa xuýt xoa vì cay mới thấy được cái ngon của bún tôm.
Bây giờ bún tôm đã có mặt ở rất nhiều nơi của huyện Phù Mỹ, nhưng bún tôm ngon hơn cả là ở các xã Mỹ Châu, Mỹ Lộc, thị trấn Bình Dương - những địa phương nằm phía bắc huyện Phù Mỹ. Buổi sáng nào đó, bạn có dịp đi qua thị trấn Bình Dương, hãy dừng chân lại quán bún tôm bà Nhậm, thể nào bạn cũng sẽ được thưởng thức một tô bún vừa ngon, vừa rẻ. Còn nếu đi vào buổi tối thì xin mời bạn hãy ghé lại xã Mỹ Lộc để được thưởng thức một tô bún tôm dưới gốc tre làng. Bạn sẽ cảm thấy thật thú vị khi được chứng kiến những nam thanh nữ tú, ăn mặc thật duyên dáng, cười rất vui xì xụp ăn bún tôm sau khi đi chơi về. Một khung cảnh rất riêng, rất lạ và cũng rất tình.
Mới sang đọc xong thèm quá món ăn ngày nào .
Sài Gòn chổ nào bán món này các bạn ?
Bác Quy Ninh ở Sài Gòn mà cũng hâm mộ các món quê nhà hè? Tui quê nội Phù Mỹ chính hiệu mà không biết tới món này! Món khoái khẩu của tui là bánh tráng nhúng cuốn với thịt luộc (hoặc cá ngừ tươi hấp) với rau sống chấm với nước mắm nhỉ, dằm ớt thiệt cay! Bác vô Sông Trăng Thanh Đa coi có trỏng không? Không thì ghé Hương Bình Thanh Đa luôn! Còn không nữa chắc Hủ tiếu Nam Vang với Bún mắm Bạc Liêu đỡ buồn vậy chứ biết sao giờ?
only4u wrote:Budi định làm dâu Bình Định hay sao mà tìm hiểu kỹ quá vậy?
Users browsing this forum: Alexa [Bot] and 1 guest