Nghề Y

Nghề Y

Postby Nguyen dinh Tuan » Sun Sep 16, 2012 1:33 pm

Có người bạn gởi cho 1 bài viết khá hay về " nghề Y ", xin chia sẽ cùng các bạn sẽ, đã và đang hành nghề:

Ở PHÍA BÊN KIA TẤM ÁO CHOÀNG TRẮNG
Một cái nhìn thực tế về ngành Y

(Được dịch từ bài viết "Beyond the white coat" của Asst. Prof, Dept. of Nephrology, CMC Hospital, Vellore và thay đổi một chút văn phong để phù hợp hơn với Tiếng Việt)


Là một người trẻ năng động, đang ngồi trên ghế một ngôi trường đại học thuộc loại uy tín bậc nhất, chắc hẳn bạn đang tự hỏi ngày hôm nay tôi sẽ mang điều gì đến để bàn luận với các bạn..

Bạn có phải là một người biết quan tâm?

Bạn có phải là một người giỏi lắng nghe?

Bạn có thể đặt đôi chân của mình vào trong chiếc giày người khác, và thông cảm với họ? Bạn có thể mang sự đồng cảm đó ngày theo ngày, chứ không phải chỉ bộc phát một vài hôm?

Nếu câu trả lời là không, tôi sẽ đề nghị bạn nên suy nghĩ lại quyết định tiếp tục đọc bài viết này.

Có thể, bạn là một sinh viên giỏi, bức phá trong các kỳ thi và luôn đứng trong top đầu. Thế nhưng, có bao giờ bạn tự hỏi, liệu ngành nghề này có phù hợp với cá tính và sở thích của bạn?

Hãy để tôi bắt đầu bằng việc phân tích một số lầm tưởng mà chúng ta hay gặp phải.


Lầm tưởng 1: Tất cả những gì tôi cần để trở thành một bác sĩ giỏi là bằng cấp - thật nhiều bằng cấp.

Bạn cần phải có năng lực trong lĩnh vực chuyên môn, và bằng cấp cũng là một phương tiện để đánh giá điều đó. Tuy nhiên, tất cả các bằng cấp trên thế giới không thể dạy cho bạn làm thế nào để các bệnh nhân muốn quay trở lại với bạn, một lần nữa và một lần nữa. Và điều này phụ thuộc vào con người của bạn. Công việc của bạn liên quan mật thiết đến những người bệnh. Một số có thể điều trị được, một số thì không - họ rơi vào bóng tối nơi Y học không thể với tới được - những người không có đủ kinh phí để tiếp tục điều trị, hoặc mắc bệnh nan y, hoặc muốn bạn điều trị theo cách bạn không mong muốn. Liệu bạn sẽ làm gì? Hét, tranh cãi, mắng mỏ?

Thật sự lúc đó, tất cả những gì chúng ta có thể làm được chỉ là lắng nghe - hãy lắng nghe những vấn đề đó, nắm lấy tay của bệnh nhân, và giải thích cho họ tất cả những lựa chọn mà họ sẽ gặp phải.

Vì vậy, nếu bạn đang tham vọng trở thành bác sĩ, hãy vun trồng sự quan tâm của bạn đến những người xung quanh. Mở thật to đôi mắt, lắng tai nghe thật nhiều, dành thời gian với trẻ em và người già, hiểu rõ môi trường bạn đang sống. Một bác sĩ tốt luôn bắt đầu từ thực tế, họ biết cách đối xử với tất cả - người giàu, người nghèo, người mù chữ, một cô điếm hạng 3, một bà già khó tính nhiều thành kiến, một thiếu niên khó hòa hợp...

Trong một thế giới mà thành công được đo bằng cái văn phòng của bạn lớn như thế nào, bạn có bao nhiêu tiền trong túi, kỳ nghỉ lần trước của bạn ở đâu.. thì điều này nghe có vẻ quá ngây thơ và lý tưởng hóa. Thế nhưng cứ tưởng tượng bạn là một bệnh nhân, bạn muốn một bác sĩ có thể trả lời hết mọi câu hỏi, nhưng không có thời gian cho bạn - hay một bác sĩ biết lắng nghe, giải thích nguyên nhân và cách điều trị giúp bạn, và không liếc nhìn vào đồng hồ trên chiếc Iphone đặt trên bàn 30 giây một lần.


Lầm tưởng 2: Cha mẹ tôi là những bác sĩ giỏi và thành công, nên tôi cũng sẽ như vậy.

Nếu bạn hỏi một loạt các tân sinh viên Y Khoa tại sao họ chọn ngành Y, một số khá sẽ nói rằng họ đã làm như vậy bởi vì cha mẹ của họ là bác sĩ hoặc muốn họ trở thành bác sĩ. Có thể có một bệnh viện hoặc phòng khám dự kiến sẽ dành cho họ khi tốt nghiệp, và đối với nhiều người, đây là một nước bài chắc chắn.

Bạn mang theo genes của cha mẹ bạn, không có nghĩa là bạn sẽ giỏi đúng với lĩnh vực của họ. Cho dù cha mẹ có thành công đến đâu, bạn cũng sẽ phải làm việc thật chăm chỉ để đạt được thành công của bạn. Và nếu bạn thiếu tư chất hay đam mê nghề nghiệp, bạn có thể trở thành một người không hạnh phúc, công việc làm qua loa, dẫn đến nguy cơ rất lớn đối với mạng sống bệnh nhân của bạn.


Lầm tưởng 3: Bác sĩ đảm bảo cho tôi một số dư lớn trong tài khoản ngân hàng.

Một số người theo ngành Y suy nghĩ đây là một ngành nghề dễ kiếm sống, nhưng thật ra không phải như vậy. Ngành Y không giống với bất cứ ngành nghề nào khác - đây là một nghề mà chỉ cần sai một bước thôi đều ảnh hưởng rất lớn đến tính mạng bệnh nhân và tai tiếng của bạn. Nếu bạn có cả chuyên môn và tâm huyết, tiền sẽ tự động theo đuổi bạn. Nhưng nếu bạn theo đuổi tiền, và đó là mục đích duy nhất trong đầu của bạn, bạn sẽ đặt lợi ích của bệnh nhân vào nơi thật thấp bé, và đó là lúc sai lầm xảy ra.


Lầm tưởng 4: Một khi tôi trở thành một bác sĩ, tôi có thể không cần học nữa.

Mười năm trước ở Việt Nam, đứng trên bác sĩ chắc chỉ có Chúa, họ phán sao thì nghe vậy. Hôm nay, hầu hết các bệnh nhân đều đã có kiến thức về căn bệnh của mình, họ có thể tìm các triệu chứng trên Internet, liên hệ với các bác sĩ - bệnh viện họ mong muốn. Không quan trọng bạn có bao nhiêu bằng cấp, bạn đã thực tập bao nhiêu lâu, bạn không bao giờ được dừng lại việc học của mình.


Lầm tưởng 5: Một khi tôi trở thành một bác sĩ, tôi có thể có một cuộc sống sung sướng.

Tai nạn, bệnh tật xảy ra và chúng không quan tâm việc hôm nay ngày cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ. Bệnh nhân sẽ gặp bạn ngay trên đường và yêu cầu bạn phải làm gì đó với một cơn nhức đầu dai dẳng của họ. Nếu bạn là một bác sĩ phẫu thuật và đang cố gắng tận hưởng đêm giao thừa yên tĩnh, sẽ luôn có một người say rượu đâm xe vào cột điện, và một cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện làm bạn bỏ lỡ cuộc vui.


Nhưng vượt qua tất cả những điều trên, nếu bạn yêu thích công việc của bạn, như hầu hết các bác sĩ, chắc chắn sẽ khó có nghề nào cao quý bằng nghề Y. Vị trí của bạn trong xã hội, sự tôn trọng và biết ơn từ các bệnh nhân, là thứ mà của cải không bao giờ mua được.

(Copyright YDS.UMP)
--------------

Còn đây là lời của GS. PHẠM BIỂU TÂM : “Y khoa là một nghề cao quý nếu ta muốn cao quý, cũng là một nghề thấp hèn nếu ta muốn thấp hèn. Bác sĩ là một sinh viên y khoa suốt đời. Trong khi hành nghề khó tránh khỏi đôi lúc ân hận nhưng đừng bao giờ để phải hối hận.”
Nguyen dinh Tuan
Năng khiếu
Năng khiếu
 
Posts: 137
Joined: Thu Apr 10, 2008 5:33 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 49 times
Blog: View Blog (0)
Top

Re: Nghề Y

Postby bin2003 » Sun Sep 16, 2012 1:45 pm

"Tại sao ở nhà hàng thì sang trọng với đội ngũ tiếp viên chu đáo tới từng cái khăn, cục đá mà ở bệnh viện, con người lại bị quăng quật, ghẻ lạnh?"
(Nhà báo Huy Đức)
User avatar
bin2003
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 3220
Joined: Wed Apr 14, 2004 12:55 am
Has thanked: 230 times
Have thanks: 243 times
Blog: View Blog (19)
Fan of: Bình Định, Chelsea
Top

Nghề Y

Postby nursebd1 » Wed Jan 15, 2014 4:29 pm

Lâu vào đọc bài trích của bác Tuấn cũng thấy hay, hôm nay lại đọc tiếp bài này trên báo Tiền Phong cũng lắm suy nghĩ nên trích lại trên diễn đàn để anh chị em đọc, cùng suy ngẫm:
http://www.tienphong.vn/gia-dinh-suc-kh ... 671518.tpo
Bác sĩ bệnh viện công không bao giờ giàu có


“Người ngoài cho rằng bác sĩ rất giàu có, cơ hội kiếm tiền dễ dàng, cuộc sống thoải mái hơn những người làm nghề khác(?!).Thực tế thì ngược lại!

Để đảm bảo cuộc sống, hết giờ làm việc ở bệnh viện, bác sĩ phải lao đi làm phòng khám, làm kín cả thứ Bảy và Chủ nhật. Thay vì làm việc 40 giờ mỗi tuần thì họ phải làm tới 60 giờ, thậm chí là 80 giờ” - đó là tâm sự của BS Trần Văn Phúc (Bệnh viện Xanh Pôn, Hà Nội).
Động cơ của bác sĩ không phải vì tiền
Một bác sĩ kiếm được rất nhiều tiền, ông có cậu con trai vừa tốt nghiệp đại học y. Một hôm, con trai nói với bố: “Bệnh nhân tháng nào cũng đến gặp bố lấy đơn thuốc, hôm qua con khám lại chẳng phát hiện ra bệnh gì cả”. Ông bố trừng mắt: “Con ngu lắm! Bệnh tật đã chạy thẳng đến Trường Đại học Y rồi, nó đang lây sang bệnh nhân của các thầy ở đó, rồi sẽ đến lượt con!”.
Đó chỉ là câu chuyện vui không có thật, nhưng nó phản ánh quan niệm sai lầm luôn tồn tại trong xã hội, rằng bác sĩ chỉ lừa dối bệnh nhân để kiếm tiền, hóa đơn “nằm đè” lên đơn thuốc...
Với sự “ác cảm” dành sẵn cho ngành Y, một bộ phận trong giới truyền thông không chỉ khoét sâu hố định kiến ngăn cách giữa người bệnh và chúng tôi mà còn tập trung đi tìm hàng loạt bằng chứng tiêu cực để củng cố niềm tin: Động cơ của bác sĩ là kiếm tiền.
Tôi không phủ nhận có những cá nhân xấu trong ngành Y, nhưng tôi cũng khẳng định số lượng bác sĩ tốt hoàn toàn áp đảo. Chúng tôi đang cố gắng làm tất cả những gì tốt nhất cho người bệnh, cố gắng chẩn đoán đúng, cố gắng tìm ra phác đồ điều trị tối ưu nhất để bệnh nhân nhanh khỏi.
Công việc của chúng tôi luôn đi ngược lại với lợi ích kinh tế, đó là một thiên chức, nếu chúng tôi chỉ chú ý đến tiền bạc thì chắc chắn sẽ tự chuốc lấy thất bại.
Chọn nghề Y là chấp nhận vất vả, nhọc nhằn
Chọn con đường y nghiệp là bởi chúng tôi muốn giúp được thật nhiều cho người bệnh. Chẳng ai xác định làm bác sĩ để kiếm được căn biệt thự vài chục tỉ, mong được sở hữu những chiếc xe siêu sang, đặt ra tiêu chí trở thành triệu phú, hay mơ ước trở thành người nổi tiếng...
Thời gian đầu tư cho việc học ngành Y rất dài. Để trở thành một bác sĩ biết thực hành khám chữa bệnh cơ bản cũng phải mất 7 năm học, để có kiến thức chuyên sâu phải mất từ 9 đến 13 năm học, chưa kể phải nghiên cứu cập nhật kiến thức hàng ngày.
Tôi có người bạn thân cùng lớp đại học, nay anh là một bác sĩ giỏi ở bệnh viện tỉnh, tận tâm với nghề, hết lòng thương yêu người bệnh.
Anh xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo, ra trường công tác đã 15 năm mà món nợ đi học thời sinh viên anh vẫn chưa trả hết. Bước sang tuổi 40, anh tâm sự với tôi rằng nếu vì miếng cơm manh áo thì nhiều lúc anh cũng tính chuyện bỏ nghề.
Tôi cũng biết nhiều bác sĩ trẻ đang có đời sống khó khăn, họ hoang mang không biết sẽ còn giữ nổi cái tâm trong sáng được bao lâu, hay đến một lúc nào đó phải nhắm mắt rẽ sang hướng khác?
Xã hội chất lên vai chúng tôi nhiều sứ mệnh nặng nề, cao cả, nhưng cũng cứa lên người chúng tôi đầy những vết thương. Đời sống khó khăn, áp lực y đức đè nặng lên tâm trí, những rủi ro nghề nghiệp luôn rình rập, đã thật sự khiến cho một bộ phận không nhỏ cán bộ nhân viên y tế chúng tôi cảm thấy mệt mỏi và nản lòng.
Lương ngành Y thấp, cào bằng
Các nhà quản lí và hoạch định chính sách y tế chỉ biết kêu gọi chúng tôi chấp nhận sự hi sinh, coi y đức là động lực để thúc đẩy sự nghiệp y tế phát triển!
Lương ngành Y hiện đứng thứ 17 trong số 18 ngành nghề, được trả theo thời gian công tác với hệ số cứng nhắc, vừa thấp vừa cào bằng, không liên quan đến hiệu suất công việc. Bác sĩ khám 100 bệnh nhân thu nhập cũng chẳng khác gì so với khám cho 10 bệnh nhân.
Tôi ra trường được 15 năm, hiện tại tính tổng cả tiền lương, tiền trực, tiền phụ cấp khoảng 4,5 triệu đồng/tháng. Nếu chỉ trông vào khoản tiền này thì bác sĩ làm ở bệnh viện công chúng tôi có chờ hết cả cuộc đời cũng không thể thấy được căn nhà đơn sơ để ở, chứ nói gì đến căn hộ tiện nghi hay chiếc xe sang trọng.
Vậy nhưng, dư luận xã hội và truyền thông lại cho rằng nhân viên y tế chúng tôi vẫn có cuộc sống thoải mái, thậm chí là sung túc, giàu có. Chúng tôi chỉ mong ước không phải đau đáu lo tìm cách làm thêm mà vẫn có cuộc sống ổn định, song thực tế không thể có cả hai điều này. Vì thế mà một số bác sĩ có năng lực đã tìm mọi cách “vượt rào”, số đông loay hoay không biết làm gì.
Cách phổ biến nhất của chúng tôi là đi làm thêm ngoài giờ, việc này được pháp luật cho phép, được xã hội khuyến khích, coi đó là sự năng động của bác sĩ.
Song, thực chất chúng tôi đang vắt kiệt sức mình, tự bóc lột sức lao động của bản thân để mang lại chút đời sống về vật chất, tương lai chúng tôi sẽ phải gánh những hậu quả khôn lường.
Buổi chiều rời bệnh viện, chúng tôi phải lao đi làm phòng khám đến 9 – 10 giờ đêm, làm kín cả thứ Bảy và Chủ nhật, thay vì làm việc 40 giờ mỗi tuần thì chúng tôi phải làm tới 60 giờ, thậm chí là 80 giờ.
Chúng tôi cũng cần phải có trách nhiệm với gia đình như: Dành thời gian gần gũi con cái tối thiểu 6 giờ mỗi ngày, có những bữa ăn tối đoàn tụ, có những ngày cuối tuần đưa gia đình đi chơi hay tham gia các hoạt động giải trí.
Nhưng vì đồng lương eo hẹp mà một số bác sĩ phải đánh đổi tất cả những cái đó, phó thác con cái cho nhà trường và người giúp việc, cắt giảm tối đa những sinh hoạt chung trong gia đình, hầu như không mấy ai sử dụng cả kì nghỉ phép để đi du lịch.
Hệ quả là không dành đủ thời gian gần gũi con cái thì không thể có những đứa con phát triển tốt cả về nhân cách lẫn trí tuệ. Ngôi nhà chỉ là chỗ ngủ qua đêm thì hạnh phúc gia đình ắt sẽ lung lay. Kiến thức y học không được cập nhật thường xuyên vì công việc quá tải thì chuyên môn chắc chắn sẽ bị tụt hậu...
Số ít (tôi phải khẳng định là rất ít) những bác sĩ làm thêm ngoài giờ có chuyên môn giỏi ở tầm chuyên gia, thu nhập rất cao so với mặt bằng chung của bác sĩ, có cuộc sống thoải mái, sung túc.
Một số bác sĩ, cũng không nhiều, có thêm thu nhập từ những chiếc phong bì. Và cũng không nhiều bệnh nhân biếu phong bì, ở các khoa điều trị không liên quan đến phẫu thuật thì càng ít, có khi cả tháng mới có một hai cái. Ở quê biếu bác sĩ vài chục ngàn, ở thành phố biếu một hai trăm ngàn, phong bì tiền triệu thì cực kì hiếm.
Các bác sĩ vẫn đùa nhau rằng, ngành Y còn tồn tại phong bì vì đó là “phong bì cỏ”, ngoài xã hội phong bì không được sử dụng vì nó không đủ sức chứa tiền! Chỉ có một vài cá nhân đơn lẻ làm những việc khuất tất theo hướng có lợi cho túi tiền của họ, đến chừng mực nào đó họ sẽ bị đào thải ra khỏi guồng quay công việc.
Y học là môn khoa học liên quan đến tính mạng con người, nên có những quy định nghề nghiệp hết sức chặt chẽ. Bất kì nền y tế nào cũng đều tuân thủ một nguyên tắc: Các chính sách quản lí y tế luôn đứng về phía lợi ích của người bệnh và đi ngược lại với lợi ích kinh tế của thầy thuốc, công việc của một bác sĩ luôn được giám sát ngay từ lúc bắt đầu hành nghề. Còn lại là số đông nhân viên y tế chỉ biết tận tụy với công việc ở bệnh viện, họ không thể tự xoay xở kiếm tiền.
Vậy dư luận xã hội và truyền thông liệu có công bằng khi chỉ nhìn vào số ít bác sĩ ở bệnh viện lớn, thấy họ đang ngày đêm vắt kiệt sức lao động để có được căn nhà khang trang, có xe ô tô tốt để đi, có đủ tiền trang trải cho cuộc sống, mà đã vội kết luận bác sĩ chúng tôi có thu nhập cao hơn so với các ngành nghề khác?...

“Đã có những bác sĩ dù khó khăn nhưng vẫn nói không với phong bì, kể cả phong bì cảm ơn sau khi điều trị mà họ được phép nhận. Chúng tôi từ chối phong bì một phần bởi người bệnh đến viện đã là sự khốn cùng, phần nữa là lòng tự trọng của chúng tôi bị xúc phạm, đang bị xã hội và một bộ phận truyền thông làm tổn thương ghê gớm”. BS Trần Văn Phúc.

BS Trần Văn Phúc – Bệnh viện Xanh Pôn (Hà Nội)
nursebd1
Thành viên
 
Posts: 49
Joined: Thu Jul 26, 2012 4:09 pm
Has thanked: 0 time
Have thanks: 7 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Barcelona
Top

Re: Nghề Y

Postby ngoctan_bcvt » Mon Jan 20, 2014 8:33 am

nursebd1 wrote:Lâu vào đọc bài trích của bác Tuấn cũng thấy hay, hôm nay lại đọc tiếp bài này trên báo Tiền Phong cũng lắm suy nghĩ nên trích lại trên diễn đàn để anh chị em đọc, cùng suy ngẫm:
http://www.tienphong.vn/gia-dinh-suc-kh ... 671518.tpo
Bác sĩ bệnh viện công không bao giờ giàu có


“Người ngoài cho rằng bác sĩ rất giàu có, cơ hội kiếm tiền dễ dàng, cuộc sống thoải mái hơn những người làm nghề khác(?!).Thực tế thì ngược lại!

Để đảm bảo cuộc sống, hết giờ làm việc ở bệnh viện, bác sĩ phải lao đi làm phòng khám, làm kín cả thứ Bảy và Chủ nhật. Thay vì làm việc 40 giờ mỗi tuần thì họ phải làm tới 60 giờ, thậm chí là 80 giờ” - đó là tâm sự của BS Trần Văn Phúc (Bệnh viện Xanh Pôn, Hà Nội).
Động cơ của bác sĩ không phải vì tiền
Một bác sĩ kiếm được rất nhiều tiền, ông có cậu con trai vừa tốt nghiệp đại học y. Một hôm, con trai nói với bố: “Bệnh nhân tháng nào cũng đến gặp bố lấy đơn thuốc, hôm qua con khám lại chẳng phát hiện ra bệnh gì cả”. Ông bố trừng mắt: “Con ngu lắm! Bệnh tật đã chạy thẳng đến Trường Đại học Y rồi, nó đang lây sang bệnh nhân của các thầy ở đó, rồi sẽ đến lượt con!”.
Đó chỉ là câu chuyện vui không có thật, nhưng nó phản ánh quan niệm sai lầm luôn tồn tại trong xã hội, rằng bác sĩ chỉ lừa dối bệnh nhân để kiếm tiền, hóa đơn “nằm đè” lên đơn thuốc...
Với sự “ác cảm” dành sẵn cho ngành Y, một bộ phận trong giới truyền thông không chỉ khoét sâu hố định kiến ngăn cách giữa người bệnh và chúng tôi mà còn tập trung đi tìm hàng loạt bằng chứng tiêu cực để củng cố niềm tin: Động cơ của bác sĩ là kiếm tiền.
Tôi không phủ nhận có những cá nhân xấu trong ngành Y, nhưng tôi cũng khẳng định số lượng bác sĩ tốt hoàn toàn áp đảo. Chúng tôi đang cố gắng làm tất cả những gì tốt nhất cho người bệnh, cố gắng chẩn đoán đúng, cố gắng tìm ra phác đồ điều trị tối ưu nhất để bệnh nhân nhanh khỏi.
Công việc của chúng tôi luôn đi ngược lại với lợi ích kinh tế, đó là một thiên chức, nếu chúng tôi chỉ chú ý đến tiền bạc thì chắc chắn sẽ tự chuốc lấy thất bại.
Chọn nghề Y là chấp nhận vất vả, nhọc nhằn
Chọn con đường y nghiệp là bởi chúng tôi muốn giúp được thật nhiều cho người bệnh. Chẳng ai xác định làm bác sĩ để kiếm được căn biệt thự vài chục tỉ, mong được sở hữu những chiếc xe siêu sang, đặt ra tiêu chí trở thành triệu phú, hay mơ ước trở thành người nổi tiếng...
Thời gian đầu tư cho việc học ngành Y rất dài. Để trở thành một bác sĩ biết thực hành khám chữa bệnh cơ bản cũng phải mất 7 năm học, để có kiến thức chuyên sâu phải mất từ 9 đến 13 năm học, chưa kể phải nghiên cứu cập nhật kiến thức hàng ngày.
Tôi có người bạn thân cùng lớp đại học, nay anh là một bác sĩ giỏi ở bệnh viện tỉnh, tận tâm với nghề, hết lòng thương yêu người bệnh.
Anh xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo, ra trường công tác đã 15 năm mà món nợ đi học thời sinh viên anh vẫn chưa trả hết. Bước sang tuổi 40, anh tâm sự với tôi rằng nếu vì miếng cơm manh áo thì nhiều lúc anh cũng tính chuyện bỏ nghề.
Tôi cũng biết nhiều bác sĩ trẻ đang có đời sống khó khăn, họ hoang mang không biết sẽ còn giữ nổi cái tâm trong sáng được bao lâu, hay đến một lúc nào đó phải nhắm mắt rẽ sang hướng khác?
Xã hội chất lên vai chúng tôi nhiều sứ mệnh nặng nề, cao cả, nhưng cũng cứa lên người chúng tôi đầy những vết thương. Đời sống khó khăn, áp lực y đức đè nặng lên tâm trí, những rủi ro nghề nghiệp luôn rình rập, đã thật sự khiến cho một bộ phận không nhỏ cán bộ nhân viên y tế chúng tôi cảm thấy mệt mỏi và nản lòng.
Lương ngành Y thấp, cào bằng
Các nhà quản lí và hoạch định chính sách y tế chỉ biết kêu gọi chúng tôi chấp nhận sự hi sinh, coi y đức là động lực để thúc đẩy sự nghiệp y tế phát triển!
Lương ngành Y hiện đứng thứ 17 trong số 18 ngành nghề, được trả theo thời gian công tác với hệ số cứng nhắc, vừa thấp vừa cào bằng, không liên quan đến hiệu suất công việc. Bác sĩ khám 100 bệnh nhân thu nhập cũng chẳng khác gì so với khám cho 10 bệnh nhân.
Tôi ra trường được 15 năm, hiện tại tính tổng cả tiền lương, tiền trực, tiền phụ cấp khoảng 4,5 triệu đồng/tháng. Nếu chỉ trông vào khoản tiền này thì bác sĩ làm ở bệnh viện công chúng tôi có chờ hết cả cuộc đời cũng không thể thấy được căn nhà đơn sơ để ở, chứ nói gì đến căn hộ tiện nghi hay chiếc xe sang trọng.
Vậy nhưng, dư luận xã hội và truyền thông lại cho rằng nhân viên y tế chúng tôi vẫn có cuộc sống thoải mái, thậm chí là sung túc, giàu có. Chúng tôi chỉ mong ước không phải đau đáu lo tìm cách làm thêm mà vẫn có cuộc sống ổn định, song thực tế không thể có cả hai điều này. Vì thế mà một số bác sĩ có năng lực đã tìm mọi cách “vượt rào”, số đông loay hoay không biết làm gì.
Cách phổ biến nhất của chúng tôi là đi làm thêm ngoài giờ, việc này được pháp luật cho phép, được xã hội khuyến khích, coi đó là sự năng động của bác sĩ.
Song, thực chất chúng tôi đang vắt kiệt sức mình, tự bóc lột sức lao động của bản thân để mang lại chút đời sống về vật chất, tương lai chúng tôi sẽ phải gánh những hậu quả khôn lường.
Buổi chiều rời bệnh viện, chúng tôi phải lao đi làm phòng khám đến 9 – 10 giờ đêm, làm kín cả thứ Bảy và Chủ nhật, thay vì làm việc 40 giờ mỗi tuần thì chúng tôi phải làm tới 60 giờ, thậm chí là 80 giờ.
Chúng tôi cũng cần phải có trách nhiệm với gia đình như: Dành thời gian gần gũi con cái tối thiểu 6 giờ mỗi ngày, có những bữa ăn tối đoàn tụ, có những ngày cuối tuần đưa gia đình đi chơi hay tham gia các hoạt động giải trí.
Nhưng vì đồng lương eo hẹp mà một số bác sĩ phải đánh đổi tất cả những cái đó, phó thác con cái cho nhà trường và người giúp việc, cắt giảm tối đa những sinh hoạt chung trong gia đình, hầu như không mấy ai sử dụng cả kì nghỉ phép để đi du lịch.
Hệ quả là không dành đủ thời gian gần gũi con cái thì không thể có những đứa con phát triển tốt cả về nhân cách lẫn trí tuệ. Ngôi nhà chỉ là chỗ ngủ qua đêm thì hạnh phúc gia đình ắt sẽ lung lay. Kiến thức y học không được cập nhật thường xuyên vì công việc quá tải thì chuyên môn chắc chắn sẽ bị tụt hậu...
Số ít (tôi phải khẳng định là rất ít) những bác sĩ làm thêm ngoài giờ có chuyên môn giỏi ở tầm chuyên gia, thu nhập rất cao so với mặt bằng chung của bác sĩ, có cuộc sống thoải mái, sung túc.
Một số bác sĩ, cũng không nhiều, có thêm thu nhập từ những chiếc phong bì. Và cũng không nhiều bệnh nhân biếu phong bì, ở các khoa điều trị không liên quan đến phẫu thuật thì càng ít, có khi cả tháng mới có một hai cái. Ở quê biếu bác sĩ vài chục ngàn, ở thành phố biếu một hai trăm ngàn, phong bì tiền triệu thì cực kì hiếm.
Các bác sĩ vẫn đùa nhau rằng, ngành Y còn tồn tại phong bì vì đó là “phong bì cỏ”, ngoài xã hội phong bì không được sử dụng vì nó không đủ sức chứa tiền! Chỉ có một vài cá nhân đơn lẻ làm những việc khuất tất theo hướng có lợi cho túi tiền của họ, đến chừng mực nào đó họ sẽ bị đào thải ra khỏi guồng quay công việc.
Y học là môn khoa học liên quan đến tính mạng con người, nên có những quy định nghề nghiệp hết sức chặt chẽ. Bất kì nền y tế nào cũng đều tuân thủ một nguyên tắc: Các chính sách quản lí y tế luôn đứng về phía lợi ích của người bệnh và đi ngược lại với lợi ích kinh tế của thầy thuốc, công việc của một bác sĩ luôn được giám sát ngay từ lúc bắt đầu hành nghề. Còn lại là số đông nhân viên y tế chỉ biết tận tụy với công việc ở bệnh viện, họ không thể tự xoay xở kiếm tiền.
Vậy dư luận xã hội và truyền thông liệu có công bằng khi chỉ nhìn vào số ít bác sĩ ở bệnh viện lớn, thấy họ đang ngày đêm vắt kiệt sức lao động để có được căn nhà khang trang, có xe ô tô tốt để đi, có đủ tiền trang trải cho cuộc sống, mà đã vội kết luận bác sĩ chúng tôi có thu nhập cao hơn so với các ngành nghề khác?...

“Đã có những bác sĩ dù khó khăn nhưng vẫn nói không với phong bì, kể cả phong bì cảm ơn sau khi điều trị mà họ được phép nhận. Chúng tôi từ chối phong bì một phần bởi người bệnh đến viện đã là sự khốn cùng, phần nữa là lòng tự trọng của chúng tôi bị xúc phạm, đang bị xã hội và một bộ phận truyền thông làm tổn thương ghê gớm”. BS Trần Văn Phúc.

BS Trần Văn Phúc – Bệnh viện Xanh Pôn (Hà Nội)

Ngụy biện
Thiết kế website, phần mềm nhà hàng, khách sạn,...
http://www.binhdinhsoft.sonthangloi.com.vn, http://www.bìnhđịnhthiếtkếweb.vn, http://www.bìnhđịnhsoftware.vn
User avatar
ngoctan_bcvt
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Posts: 568
Joined: Wed Aug 17, 2011 1:11 am
Location: An Nhơn - Bình Định
Has thanked: 3 times
Have thanks: 17 times
Blog: View Blog (3)
Fan of: Bình Định
Top


Return to Người Bình Định bốn phương

Who is online

Users browsing this forum: Alexa [Bot] and 1 guest