NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby southboyvn on Sat Aug 30, 2008 7:59 am

NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Tôi đọc được câu chuyện áp vong – những chuyện có thật của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài tôi xin góp với bạn đọc hai câu chuyện xoay quanh chủ đề áp vong của nhà ngoại cảm này mà tôi là người trực tiếp chứng kiến.
Năm 2007 một người bạn về kể cho tôi nghe chuyện gia đình bạn tôi gặp được linh hồn người nhà đã mất qua nhà ngoại cảm Nguyễn ngọc Hoài ở số 1 Đông tác giúp đỡ câu chuyện bạn tôi kể ly kỳ khó tưởng tượng kiến tôi tò mò muốn được chứng kiến tận mắt xem việc áp vong đó thực hư thế nào.
Tôi tới số 1 Đông tác đăng kí tìm mộ , tháng 6 năm 2008 tôi mới được xếp lịch gặp nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài tại văn phòng ở Thường tín Hà tây.
Ngày hôm đó tôi kiếm đủ 5 người của gia đình tới văn phòng làm việc của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài tại km 26 quốc lộ 1A cũ Thắng lợi, Thường tín, Hà Tây ( nay thuộc Hà nội ).
Gia đình tôi xuống rất sớm song tới nơi đã chật ních người ngồi, ô tô, xe máy các ngả đổ về đủ các loại biển xe. 7h30 sáng cô Hoài xuất hiện, đó là một phụ nữ trạc tuổi 40 nhỏ nhắn, trắng trẻo, cô kiểm danh các gia đình và hướng dẫn mọi người để vào làm việc,tôi nghĩ đông thế này thì đến bao giờ mới đến lượt và ồn ã thế này thì vong nào lên được ( tôi đã đi gọi hồn một vài nơi nên tôi nhầm lẫn giữa chuyện gọi hồn và áp vong ).
Cứ tưởng hồn của các nhà sẽ nhập vào nhà ngoại cảm….
Thật bất ngờ khi cô Hoài vỗ tay cất giọng nhẹ nhàng ngọt ngào :
…Nào mời các vong về mượn xác người nhà mình để lên gặp người nhà của vong nào…âm dương cách biệt vong có nhớ người nhà của vong không nào…người nhà thương nhớ, nhớ thương các vong mời các vong lên nào…
nghe tiếng nịnh vong của cô thấy buồn cười, nhìn mọi người ngồi có người cũng cười , có lẽ họ nghe thấy cô dỗ nên buồn cười như tôi và gian phòng yên ắng bỗng chốc ồn ã như vỡ chợ. Bắt đầu trong phòng một vài người khóc úm lên, các vong đã về, nhà nào có vong nhập vào người thì những người khác mở mắt ra xúm xít hỏi han, họ chuyện trò say xưa, rôm rả, thương xót nhau đủ các câu chuyện của người sống và người đã mất
nhà tôi không áp được, có lẽ vì tôi mải xem vong nhập quá, mà áp vong khác hẳn gọi hồn, linh hồn không nhập vào nhà ngoại cảm mà tự nhập vào người nhà mình, thoải mái động chạm, nói to, nói nhỏ không sợ hồn thăng như khi đi gọi hồn nhập vào các cô đồng, họ nói chuyện với nhau như người đang sống, nói chuyện cũng thân mật như hồn là người sống chứ không dùng từ lạ tai như chỗ gọi hồn. Lạ thật, bàng hoàng thật, khó hiểu thật, tôi bỡ ngỡ, bàng hoàng lẫn kinh ngạc….trên đời này tại sao lại có những người họ có khả năng lạ lẫm đến như vậy?
Nhìn nhận qua tiếp xúc tôi thấy nhà ngoại cảm này giống dân trí thức chứ không giống giới đồng cốt. Nhà ngoại cảm này hiền mà vui tính chứ không dữ như mấy người khác. Nhà tôi gọi mãi cũng không thấy vong về, vì không gọi được vong nhà mình nên tôi có thời gian xem vong của nhà khác….


...phải cho cô vào chứ...cô bé không cho cô vào à?
...Gia đình này có 5 người ngồi vây quanh lấy nhau, một người trẻ nhất trong nhóm cứ quay tròn như đèn cù không tài nào dừng được, mọi người gọi cô Hoài đến hỏi
- Vong nào về nào?
Cô bé bị quay kia nói
- Cháu đấy cô ạ, cháu vẫn biết mà, nhưng người nó cứ tự thế này…
Cô Hoài nói đông quá vong không nhập vào được, quay mãi thế này thì mệt lắm, cháu ra khỏi phòng đi, lát nữa bớt đông rồi vào thì vong nhà cháu mới nhập được.
Cô bé đi ra ngoài, đứng dựa vào chiếc xe máy và rồi lăn đùng ra gào lên.
- Cô bé không cho cô vào à?...Phải cho cô vào chứ, đông quá thế cô không chen được hu..hu…cho cô lên chứ, bắt nạt cô bé à?
Người nhà bế cô lên mang cô vào phòng thì cô lại tỉnh lại, hỏi cô làm sao khóc, cô bảo có khóc đâu, thế lúc trước thấy thế nào? Cô nói đang đứng tự nhiên thấy mắt tối sầm lại có một khối đen ùa vào rồi không nhớ gì nữa…
…Và rồi cô Hoài hỗ trợ cho vong nhập vào người cô bé khi vong lên nhìn sắc mặt cô bé đó khác hẳn đanh lại, cô khóc, khóc rất to, cô gào lên, khóc theo kiểu trẻ con, vừa khóc vừa dỗi vừa nói
- Thấy cô bé không cho cô lên à? Phải cho cô lên chứ ( rồi khóc nức nở) nhà chúng mày đi gọi nhau về mà chẳng nói gì đến cô cả, cô phải bám vào cái xe máy chúng mày đi, đi ẩu quá đi mất… xóc mấy lần …cô xít rơi ( rồi cười hì hì ) Đến chỗ này thì đông ơi là đông cô không chen được, cô tủi thân quá…( lại khóc ầm lên) mọi người xúm vào dỗ dành cô lại nói tiếp.
- Cô là em gái của ông nội nhà mày biết chưa ( chỉ vào một bà khoảng 60 tuổi cùng nhóm người ngồi) cô chết bé bị ngã xuống ao chết ấy, có nghe ông bà mày, bố mẹ mày nói không hả?
Bà lập cập:
- Dạ cháu có nghe kể… nhưng…mọi người nói cô bé quá nên cô đầu thai đi nơi khác, cháu cũng không biết….cô tha tội.
- Chết 5 tuổi thôi. Ối giời ơi, cái mả nhà chúng mày mất nhiều…mà có bao giờ thờ cúng cô đâu, chúng mày toàn thờ ải thờ ai chứ có nói gì đến cô đâu? Toàn đi bói toán vớ vẩn một cái kẹo mút cũng chẳng cho cô thế là thế nào hả? ai bảo đầu thai, mày biết cô đi đầu thai à? Biết thì thưa thớt…. đi bói đi toán cho lắm vào rồi nhảm nhí, trong lũ ngồi đây mày to đầu nhất cô dạy cho mà nghe đây này, cô bé cô cũng là người chứ, mày chỉ quan tâm đến người lớn thôi à? hôm nay chúng mày đi gọi thằng Thành lên để đi tìm nhà của nó chứ gì? Hôm nay nó chưa về đâu, nhà chúng mày rối như canh hẹ quấn đũa ấy, chúng mày ăn canh hẹ chưa hả? cô còn phải về dạy dỗ chúng mày từ trên xuống dưới đã, khi nào chúng mày nghe lời sửa đổi tính nết, ăn ở lại đi rồi nó mới về dẫn chúng mày đi tìm mộ nó, chúng mày sống như thế nó về để nghe cho đầy lỗ tai rồi nát óc ra à? Thà ở xa khuất mặt còn hơn…. Thế có biết nhà cô ở đâu không? ( lại khóc tức tưởi )
- Dạ xin cô tha tội! chúng cháu không biết ạ. ( vẫn bà lập cập xin)
- Cái mả của cô cũng mất cha nó rồi ( lại cười hì hì) nghe cô dạy đây, mày là toàn chửi con dâu thôi đấy nhá, sao lại ngét bỏ nó, phải thương nó chứ, nó về nhà mình nó không phải điều gì thì dạy bảo chứ sao lại gét bỏ nó, như thế là không được, sửa ngay, sửa ngay, lần sau mà còn thế thì cô vật chết nhớ chưa? ( lại cười ).
Cứ như thế vong dạy từng người một trong gia đình đó, ai như thế nào? Được chỗ nào không được chỗ nào? Vong nói luôn mồm, giọng sang sảng, Sau đó vật ra sau đánh đùng một cái, mọi người hoảng hốt gọi cô Hoài, cô nói để nguyên cho cô bé nằm 5-10 phút sau gọi dậy đỡ cô bé ra khỏi phòng.
Sau khi tỉnh lại chân cô bé đứng không vững, mọi người phải sốc nách cô ra khỏi phòng tôi tò mò ra hỏi.
- Lúc trước cháu thấy thế nào? Có lẽ vì chưa hoàn hồn nên nét mặt ngây thơ của cô bé cứ ngơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì. Tôi hỏi mọi người trong nhà họ, họ thán phục khả năng của cô Hoài song vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của vong và những điều vong nói, vong dạy.
Sau khi tỉnh táo cô bé người bị vong nhập 18 tuổi đang là học sinh, hôm nay chủ nhật cô tham gia áp vong để tìm mộ cùng gia đình, cô kể:
Lúc trước người cháu nó cứ tự nhiên quay nhưng cháu không tài nào dừng lại được sau đó cháu thấy người nâng nâng say say như người say ô tô và một khối đen trùm chặt lấy cháu tối sầm, lúc đó cháu nghĩ là cháu sẽ chết nên kêu cứu nhưng không kêu được vì cứng hết mồm và rồi cháu không biết một tý nào nữa………


….Trả hết bữa sáng!
….Gia đình này cũng có 6 người ngồi vòng quanh nhau, một anh thanh niên mặc áo trắng bốp cứ lắc như rang lạc, lắc khoảng mươi phút thì anh ta ậm ọe , cô Hoài nhắc người nhà lấy túi bóng…phòng khi…
Tôi rợn hết da gà… mắt tròn… mắt dẹt…
Người nhà hứng túi bóng chừng vài phút sau thì anh ta nôn sau mỗi lần lắc lư, sau khi nôn hết bữa sáng, anh bắt đầu khóc, anh khóc nức nở người nhà xúm vào hỏi han thì anh bắt đầu nói…..
Linh hồn nhập vào anh ta là một liệt sỹ của nhà anh này đã đi tìm năm ngoái chưa thấy mộ. Người liệt sỹ này lên nói rất nhiều, nói khu vực anh hy sinh, nơi đó còn bao nhiêu người, bao giờ thì cho gia đình đi, nên đi như thế nào? Năm ngoái người nhà đi tới đã gần đúng chứ chưa đúng chỗ anh liệt sỹ nằm, phần mộ còn những gì…đang nói cho người nhà nghe chợt anh im bặt đi rồi lại khóc ầm lên, rồi anh nói ráo hoảnh một câu.
- Nhưng mà thôi chẳng về nữa đâu mà phải đi tìm cho khổ………lúc đi còn chưa có người yêu….
Rồi anh lại khóc ầm ỹ lên, người nhà thương anh trước khi hy sinh còn chưa kịp biết yêu nên cũng khóc lóc thê thảm….
Họ chuyện trò ra sao, nội dung kĩ lưỡng như thế nào thì tôi không có dịp quan sát hết được, phần vì cô Hoài bắt ngồi để cho vong lên, phần vì xung quanh tôi có nhiều vong lên mỗi nhà một chuyện nghe kì thú quá nên tôi cứ nhấp nhổm muốn xem họ hơn là muốn gọi vong nhà mình.
Khi cuối giờ anh con trai tỉnh lại, người nhà phải vực ra khỏi phòng làm việc tôi lân la ra hỏi chuyện anh, anh nói.
- Cháu đi gọi hồn chú liệt sỹ là em trai của bố cháu, năm ngoái gia đình cháu đã đi tìm theo một nhà ngoại chưa thấy. Lúc đầu vào ngồi, cháu nghĩ sẽ nhập vào ai đó trong nhà mình nên đang mải nghĩ khi vong về thì sẽ hỏi những gì, tự nhiên cháu thấy đau đầu rồi lâng lâng hết cả người, khi lắc người và khi nói cháu vẫn biết, chỉ có điều không điều chỉnh được bản thân, và khi nói không kiểm soát được, cháu đang cố nhớ xem mình đã nói những gì song không tài nào nhớ được…..
Trên đây là hai câu chuyện mà tôi tận mắt chứng kiến, tôi suy nghĩ mãi về linh hồn của những người đã khuất, phải chăng họ đang thực sự tồn tại ? và có một điều tôi tâm đắc nhất câu nói của các cụ ngày xưa thường nói “ Chiều như chiều vong”.
Bạn có tin hay không – chuyện có thật 100%.
southboyvn
Thành viên
 
Posts: 3
Joined: Mon Aug 18, 2008 11:26 am
Blog: View Blog (0)
Top

Re: NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby ahanh on Sat Nov 08, 2008 11:02 am

câu truyện trên hoàn toàn là có thật. Tôi tin là như thế vì gia đình nhà tôi cũng đã tới đó nhờ nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài giúp đỡ. Thật 100%, có những điều huyền bí mà con người ko biết hết được em26những ai từng chứng kiến mới có thể thấy được sự thần bí đó. Những người đã khuyất họ vẫn còn quanh quyẩn bên ta, đẻ phù hộ ta, để răn đe, cảnh báo ta, hay để làm nhưng việc mà khi chết họ ko làm được. Những người đó vẫn luôn ở bên ta.
ahanh
Thành viên
 
Posts: 1
Joined: Sat Nov 08, 2008 10:50 am
Blog: View Blog (0)
Top

NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG- một câu chuyện khác

Postby mauhoado1945 on Tue Jan 27, 2009 10:12 am

trích nguồn:
http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=435201

Thưa các bạn, một năm mới đã đến năm Kỷ Sửu, tôi xin gửi đến các bạn câu chuyện dưới đây và kèm lời chúc mừng thân ái nhất, một câu chuyện lạ - có thật, ẩn trong đó là những gì sâu xa nhất, của đời người, của một thế giới khác đang tồn tại mà không ai biết rõ đến nó, lý do là "bởi vì tôi chưa thử chết" xem nó thế nào? các bạn ạ, vậy ta cùng khám phá một "tế bào" nhỏ trong cái "cơ thể" của thế giới đó sự thực như thế nào ,tôi đã đọc và cùng nhiều những trăn trở như tác giả, nhưng biết nói thế nào cho hết những gì tôi muốn gửi gắm đến các bạn trong vài dòng chữ...? thôi ta cùng đọc và cùng suy ngẫm về thế giới đó, về sự liên quan của cuộc đời với nó....

mauhoado1945



Chúc các bạn một năm mới - Đức - Sức - Vinh -Danh
Tôi xin gửi đến các bạn một bài kể chuyện mà tôi lang thang trên google tìm được...một câu chuyện có thật ,tôi cũng từng đến nơi này :Văn phòng đăng ký tìm mộ liệt sỹ
(nguồn bài này )http://www.thegioivohinh.com/showthread.php?t=8336
Nhà ngoại cảm - Nguyễn Ngọc Hoài người nối liền hai cõi âm dương

Tôi đã đi áp vong tại văn phòng nhà ngoại cảm NguyễnNgọc Hoài, sau lần tiếp cận với người âm, tôi suy nghĩ rất nhiều về thế giới tâm linh, thế giới có thật mà tôi chưa một lần nghĩ rằng có thật, sau nhiều đêm trăn trở tôi quyết định kể lại câu chuyện của gia đình tôi với tất cả mọi người, biết đâu trong câu chuyện của tôi sẽ giúp ích được cho bao người ở hai cõi giới, như vậy chẳng là việc tốt hay sao, rất mong quí vị tham khảo để chúng ta hiểu biết thêm về cõi hư vô, nơi có những người thân yêu của gia đình mình đang tồn tại…
Áp vong – điều kỳ diệu
Gia đình tôi là gia đình buôn bán, trong cuộc sống vợ tôi rất duy tâm, đi xem, đi bói, đi cầu cô cầu cậu là việc thường xuyên của vợ, có lần cô ấy còn mang cả thầy cúng về “chập cheng” hàng ngày trời đến bực cả mình, những lần như thế đúc kết lại chẳng mang kết quả gì mà chỉ thấy mệt người, lời thầy phán thì đúng ít, sai nhiều, tóm lại không giải quyết được việc gia đình mong muốn, nói một cách thực tế là cúng không ra được vật chất mà tôi vẫn phải lăn lưng ra lao động hàng ngày để có, tôi vốn không tin vào những chuyện đại loại như đã kể trên nhưng vợ tôi hay lôi kéo tôi vào cuộc gọi hồn, xem bói. Tôi không bao giờ tin, tôi là người yêu quí vợ con, tôi vốn không muốn gia đình bất đồng quan điểm nên ậm ừ qua chuyện, nhưng cuối cùng cũng phải đưa ra ý kiến với vợ con, muốn làm sao thì làm, xem đâu thì xem, bói đâu thì bói miễn là đừng làm gì quá đáng quá, nếu không nghe lúc đó đừng trách tôi.
Gần đây vợ tôi huy động cả nhà bên vợ đi áp vong bố vợ tôi, nghe vợ kể qua tôi đã thấy khiếp cái đức tính mê tín của vợ, trong gia đình vợ người muốn, kẻ không muốn, nên tôi nhắc nhở vợ tôi làm gì cũng cần suy nghĩ chín chắn.
Vợ tôi nói tôi là người cổ hủ ấu trĩ, bực mình vì xúc phạm nên hai chúng tôi có lớn tiếng, cuối cùng cô ấy vẫn nhất quyết rằng quyết định của cô ấy là đúng đắn, cực chẳng đã tôi đành phải làm người chứng kiến, để rồi qua đó phân tích cho vợ tôi hiểu. Tôi cố chờ cái ngày hẹn…
Đến lịch hẹn làm việc gia đình vợ tôi đi khoảng chục người, tôi là người ngoài cuộc, anh vợ tôi oang oang.
- Cô V thì chỉ hay rắc rối, mê tín dị đoan, đã chết rồi làm gì có cái gì mà hồn với chẳng không? Chuyện ngoại cảm tìm mộ thì có thật, có lâu rồi, báo chí người ta đưa đầy dãy ra đấy, phải đọc đi mà hiểu. Nhưng đâu phải người giỏi có nhiều, cả đất nước mình đâu chỉ có khoảng chục người có khả năng tìm mộ, mà họ tận đâu đâu ấy chứ, với lại ngoại cảm là họ dùng khả năng của họ, và tôi cũng cảnh báo cho cả nhà biết là có rất nhiều đồ rởm đấy nhé, từ bé tới giờ tôi chưa nghe thấy chuyện áp vong như cô nói cả.
- Anh đi thì biết, em không nói nhiều sợ lại còn mê tít hơn em!
Nghe vợ nói, tôi giận đến tím ruột, nhưng biết làm sao được vì mỗi người một hiểu biết nhận thức khác nhau, muốn nói cho vợ hiểu, mà khó nói quá, lúc này tôi mới thấm thía lời anh vợ “ chú nhu mì” đang mải nghĩ thì anh vợ tôi quát.
- Làm gì cũng cần có hiểu biết, đừng có nhảm nhí, lấy đâu ra người âm, nếu nói thế người chết cũng có cuộc sống hay sao? Học thức ít, nhận thức kém hiểu biết mù quáng, tôi á, có chết tôi cũng không bao giờ tin.
- Không tin rồi sẽ tin !
vợ tôi quả quyết rồi cười tít, bực mình tôi tua cho vợ tôi một trận, cô ấy nói “không nói lằng nhằng, người tin, người không, không nhất tâm sợ bố không về” nghe vợ hễ mở mồm là nhất tâm, nhất tâm, tôi ức chế đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không khí trong đoàn đi nặng nề…
Tới nơi có rất đông người, đủ các loại ô tô, xe máy có tới hàng trăm người, tấp nập, vào qua cổng có bảo vệ trông xe, vào bên trong có một gian phòng lớn, người ngồi chật phòng, sang gian khác một gian thờ nhỏ đơn giản trên ban thờ bày đặt hoa quả bánh kẹo, mọi người đang vào gian thờ khấn vái, gian kế bên được bài trí như công sở, có ba bốn người làm việc hành chính, họ hướng dẫn mọi người làm thủ tục đăng ký áp vong và tìm mộ.
Tôi vào phòng áp vong một cô còn trẻ xinh tươi ăn vận giản dị, không trang điểm, đứng ra thu xếp chỗ ngồi cho các gia đình, cô ấy chỉ cho ngồi từ 4 đến 6 người còn bao nhiêu cho ra ngoài, thế là ngoài sân người đứng, người ngồi la liệt, họ bàn tán nói chuyện về nhà ngoại cảm và khả năng của người đó, bỗng chốc tôi lăng xăng như phóng viên, qua các câu chuyện của họ tôi được biết có rất nhiều gia đình đã tìm được mộ qua văn phòng này, họ trở lại để cảm ơn và lễ tạ
Đến giờ làm việc nhà ngoại cảm xuất hiện, hóa ra lúc trước tôi đã nhìn thấy cô trong phòng đăng ký, nhà ngoại cảm giản dị bình thường, tôi cứ ngỡ là nhân viên.
Nhà ngoại cảm dành 10 phút trước khi áp vong hướng dẫn các gia đình cách áp vong, tiếp cận với người âm, sau đó cô vỗ tay rồi nói.
- Nào, mời các vong linh về nào, người nhà thương nhớ các vong muốn mời các vong về, mời các vong về gặp người nhà của các vong nhé, âm dương cách biệt các vong có nhớ người nhà không …
Tiếng cô mời tha thiết, nhẹ nhàng, ngọt ngào, khoảng 5 phút sau thật bất ngờ quá sức tưởng tượng của tôi, trong đám người chất ních kia rất nhiều người cả đàn ông lẫn đàn bà lắc lư rồi khóc ầm ỹ lên, họ khóc lóc họ kêu gào vì đau đớn, tiếng khóc, tiếng kêu át tiếng nói như một đám ma, đám vỡ chợ, tôi cố len lỏi vào để xem nhưng bị cô nhân viên chặt lại mời ra ngoài, đứng kiễng chân bên cửa sổ ngó xem mà rùng rợn, nhà ngoại cảm đi đến bên một gia đình hỏi.
- Nhà này có người đàn ông chết tự tử phải không họ về đây này.
Chị đưa tay xoa xoa đầu một người gần đấy nói.
- Cháu mời ông về nhập vào người nhà nào, sao ông lại phí đời thế, cháu thương ông quá thôi, ông về nhập vào người nhà để xem bây giờ ở nơi âm giới ông sống thế nào…
chị đang nói thì một người trong nhóm không phải người chị xoa đầu tự nhiên nghẹo cổ, mồm thè ra một đống lưỡi, rồi người ấy đổ vật ra người nhà xúm vào hỏi nhưng lưỡi người kia vẫn thò dài ra trông đến khiếp, chẳng biết chị nói sao rồi người đó bắt đầu khóc sằng sặc và bắt đầu nói, qua câu chuyện của người bị linh hồn người chết nhập, hồn là đàn ông lúc còn sống về già bị bệnh nan y, mặc dù gia đình hết lòng chăm sóc nhưng lúc sơ sểnh đã treo cổ tự vẫn,và rồi bây giờ hồn về ân hận nuối tiếc cuộc đời mà tự mình đánh mất, khóc thương thân, thương vợ thương con, hồn nói làm tôi nghĩ…
- Tôi thương bà quá, tôi khổ lắm chết xuống dưới này mà tự tử như tôi khổ lắm, thương tôi hằng đêm bà cầu nguyện cho tôi được thanh thản bà nhé, tôi xin bà, tôi khổ lắm bà ơi, tôi có tội tự giết đi cái thân xác mình mà không phải của mình tôi, tôi tiếc đời tôi, cuộc đời được sống là đẹp lắm bà ơi…
Để cho gia đình tự trò chuyện chị quay sang một gia đình khác mời tiếp, chị lại ngọt ngào dỗ dành mời người âm về tôi nghe mà thấy mủn lòng quá, chợt chị dừng lại nói với người nhà
- Bác đi mời bố của bác phải không? tôi nói cho bác nhận người nhà nhé, bác đi gọi vong để tìm mộ bố của bác đúng không?
Người nhà xác nhận chị nói tiếp.
- Tôi nói cho các bác biết ngày trước ông cụ còn sống, nay cụ ở nhà con này, mai ở nhà con kia, các bác dưa nhau không nuôi cụ, cực chẳng đã cụ tự bỏ nhà đi chứ cụ có lú lẫn tâm thần gì đâu, rõ tội, sống thì không nuôi cho tử tế bây giờ còn đi tìm làm gì, cụ về đây rồi, tôi nhìn thấy rồi đấy nhưng chắc gì cụ đã nhập vào ai mà các bác gặp được, tội quá, tội quá. Trời đất xá cho tội người trần, chứ tội ấy là tội bất hiếu đấy các bác ạ…
Chị nói rồi quay sang nhà khác, chắc chị nói đúng vì gìa đình đó không ai phản đối, trong nhóm có một bác trai già ngồi nghe lặng lẽ khóc.
Đang mải xem nhà ngoại cảm thì ông anh vợ tôi đi đến bên đập đập vào người nháy tôi ra.
- Chú thấy thế nào?
Chưa biết trả lời anh ra sao, tôi lưỡng lự anh nói.
- Sao nhà mình nhiều đàn bà ngồi thế mà đến giờ chưa thấy đồng bóng nào lên cả, tôi với chú vào xem thử thế nào, nghe họ gào khóc khiếp quá, tôi với chú vào xem có ma nào dám nhập không.
Nghe anh vợ nói, tôi hơi sợ, anh băm bổ lại vô thần như tôi ma nào dám nhập vào anh, từ lúc vào đến giờ tôi không dám nghĩ bôi bác nữa nên tôi dè dặt nói với anh.
- Ta cứ xem mọi việc cho có ngọn ngành rồi mới kết luận anh ạ!
Hai anh em tôi vừa bước chân vào cửa phòng, tự nhiên anh tôi khụy xuống ngỡ là anh bị vấp nhưng không anh tôi hổn hển mắt lờ đờ như người hấp hối, mặt anh tôi tái nhợt tái nhạt, và rồi toàn thân anh tôi run lên, người cứ lắc lư, anh tôi quát
- Cút hết, chúng mày cút hết!
Anh quát to giọng oang oang, mắt gườm gườm nhìn mọi người, họ sợ vội xô nhau chạy, anh quay về phía người nhà quát tiếp.
- Chúng mày đi đâu? Đồ mất dạy.
Nghe anh quát chị dâu trên anh tôi nói.
- Đi mời vong bố chứ đi đâu chú thì…
Chị đang nói anh tôi lại quát tiếp.
- Cút hết, đồ mất dạy, tao là thằng bố chúng mày đây, hỏi gì, cút hết ra…xê ra, đồ mất dạy, thằng mất dạy này, tao đã chia cho mày hơn các em mà tao chết chưa ráo đất mày đã gianh với em mày, con vợ mày là con mất dạy, thờ với cúng, tổ với chả tiên…
Mồm chửi, tay đấm, anh tôi quay về phía anh cả gần 70 tuổi đang ngồi đấm trực diện, may mắn mọi người nhanh tay kéo anh cả tôi ra, nếu trúng quả đấm ấy của anh ba tôi mới hơn 50 tuổi, bự con trên 80 ký thì không biết anh cả tôi sẽ ra sao, anh ba đang chửu bới, anh hai nói xen vào.
- Lúc trước thầy hai vợ mà còn chửu chúng con mất dạy!
Câu nói ấy vô tình như lửa gặp gió, tức thì anh ba tôi trợn ngược mắt lên mặt đỏ ngầu lao dậy đuổi đấm anh hai, anh hai co cẳng chạy ra phía cổng, mọi người chạy dạt hết ra hai bên vì sợ, tôi chạy gọi cô Hoài, cô tới nói với anh ba.
- Ông làm cái gì ở đây thế! Sao lại mất trật tự thế đi đâu, ở đâu cũng phải có kỷ luật chứ.
- Xin lỗi cô, tôi xin phép dạy lũ con nhà tôi, chúng bố láo bố toét quá cô ạ, tôi xin lỗi…xin lỗi.
Cô nhẹ nhàng.
- Ông cứ ngồi một chỗ dạy con có phải oai hơn không, ông đuổi con ông làm gì cho mệt, ông cứ ngồi thế này mà dạy ông nhé, thế ông có hút thuốc không để cháu biếu ông một điếu nào, trông ông cháu biết ngày trước ở trần còn trẻ ông đẹp và đức độ lắm, phải cái ông hơi nóng tính tý ông nhỉ, ngày còn trẻ chắc nhiều cô mê ông lắm ông nhỉ…
Đang cơn hổ lửa nghe cô Hoài nói hồn bố vợ tôi cười tít ( giống hệt lúc bố tôi lúc sống) rồi hồn bố tôi oang oang
- Tôi hai vợ cô ạ, 10 đứa con, nàng dâu, chàng dể tổng cộng là 20 đứa, con gái tôi chẳng ế đứa nào, chúng bảo đi mời tôi về, tôi về mà chúng lại ăn nói cái kiểu ba que xỏ lá thế là không được.
- Thôi ông đừng nóng nảy quá ông nhé, từ ngày đi ông đã về với gia đình lần nào chưa, ông có nhớ vợ thương con quí cháu không…
Cô Hoài đang nói dở thì bố tôi lăn ra khóc, bố tôi khóc to, vừa khóc vừa nói thương nhớ các con, các cháu quá, cả nhà vợ tôi khóc theo, tôi cũng rớm nước mắt vì cảm động, phải công nhận là 100% hồn bố vợ nhập vào anh ba tôi, từ cử chỉ lời nói đến hành động giống bố tôi lúc còn sống như rin, vừa khóc bố tôi vừa nói
- Con V nó có hiếu vận động các con đi gặp bố về mà mấy ngày nay các anh các chị làm bố cực quá, cả đời bố nuôi nấng cho các con ăn học hơn người mà các con lại nói bố là ma, là đồng, là bóng thế à, bố là người, là người nhớ chưa. Đây bố nhập vào cái thằng ba này cho nó và các con biết là có bố về.
Đang khóc anh ba tôi im lặng một hồi rồi lớn tiếng.
- Tao sẽ cho nó ốm xem sức trâu mộng của nó có khỏe hơn tao không, cho ốm ba ngày cho biết bố mẹ ông bà tổ tiên nó ở đâu…
Cứ như thế hồn bố nhập vào anh ba tôi gần hai tiếng đồng hồ, cứ nói một lúc bố tôi lại lấy tay ôm bụng chỉ vào một chỗ bên phải kêu đau ( lúc sống bố tôi bị đau bụng phải mổ, khi bố tôi chết anh ba tôi hoàn toàn không biết gì về bố tôi vì lúc đó anh đang sinh sống ở nước ngoài)
Sau lần áp vong đó cả nhà tôi hết hồn luôn, ai cũng thấy việc hồn bố tôi về là có thật, anh ba tôi về tới nhà ốm khật khừ mất vài ngày, anh kể rằng khi bước chân vào cửa phòng áp vong thì tự nhiên mắt anh tối sầm lại anh ngỡ là mình hoa mắt và một lực vô hình nào đó chiếm hữu toàn phần thân thể anh, đè anh nặng trĩu người và anh ba tôi không còn hay biết một điều gì nữa.
Vợ tôi thấy cả nhà tin tưởng, được thể loa phóng thanh của cô ấy giảng bài tâm linh ngắn hạn, tôi vui vẻ nhưng vẫn bực thái độ của vợ, tôi nói.
- Thôi đi, từ ngày lấy cô đến giờ gần 30 năm chung sống cô lôi tôi đi bôn ba các loại ông đồng bà cốt, hôm nay tôi tuyên bố xác nhận người âm là có thật, từ nay tôi tin là có thế giới âm, nhưng tôi chỉ công nhận cái mình thấy là thật mà thôi.
Chị gái vợ phụ họa.
- Thật đấy, có nhớ hôm đi gọi hồn chỗ bà đồng S không, rõ thật cứ như hề, người mà cứ như chim ấy, gọi về hồn phải bay la, bay bổng…
Hôm đó tôi cũng đi, vào nhà bà đồng bà ngồi trên nghế lắc lư, lúc đặt lễ bà hé mắt nhìn sau đó bà nhắm mắt phủ khăn đỏ lên đầu và bà khấn thật to.
- Con lậy hồn, ba hồn chín vía hồn ở đâu thì về đây cho tín chủ gặp, hồn gần bay la...a…hồn xa bay bổng..a…nhanh nhanh mà về cho tín chủ gặp…a…ba hồn bảy vía hồn về…nhưng kết cục cái hồn nhập vào bà đồng ấy chẳng phải là ai trong nhà tôi cả.
Sau lần áp vong bố vợ độ tin tưởng cao, cả nhà bàn nhau đi mời tiếp để gọi mẹ vợ tôi, nhưng anh ba thì rất quyết không đến đấy nữa, anh tôi sợ, anh nói cái cảm giác ấy theo anh nhiều ngày, anh nói đúng là không biết thì thôi biết rồi mới thấy khiếp.
Lần áp vong sau mời mẹ vợ, tôi cũng tham gia nhưng ngồi cả buổi không thấy mẹ tôi về, nhà ngoại cảm nói rằng việc đi mời người âm là của người trần và việc có về hay không là của người âm, người âm có về mới gặp được, chứ không phải ai đi áp vong cũng gặp được vong hồn nhà mình, tôi nghĩ người trần và người âm cũng từa tựa như nhau cả, từ niềm tin trên tôi đề xuất với gia đình đẻ của mình, mong muốn gọi hồn bố tôi về gặp, ý kiến của tôi được cả nhà tán thành.

Điều không ngờ tới.

Cả nhà tôi đi áp vong bố tôi, ngày đi có đủ sáu người hai vợ chồng tôi và mẹ cùng ba đứa cháu họ, chờ mãi cũng chẳng thấy hồn bố tôi về mặc dù xung quanh các vong nhà khác đã về nhập rất nhiều tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chị Hoài chắc hiểu tâm trạng của tôi vì thế chị đã hỗ trợ rất nhiệt tình, chị hỏi:
- Nhà này đi áp vong bố sao lại thấy có bé trai bé tý đi theo ông thế này, có ai đẻ non hoặc con chết bé ở đây không, (vợ tôi có sinh cháu trai đầu lòng bị chết ngạt) chị dứt câu một cháu gái họ của tôi khóc um lên, cháu họ tôi khóc nức nở, khóc kiểu trẻ con, hỏi mãi cháu vừa khóc vừa nói:
- Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! Con đây, bố mẹ chẳng ai còn nhớ tới con cả, ông nội cho con đi cùng về gặp bố mẹ, bố mẹ ơi con nhớ bố mẹ quá mà 20 năm rồi bố mẹ bỏ quên con, con nhớ bố mẹ quá bó mẹ ơi...
Cháu gào khóc thê thảm vợ chồng tôi cũng khóc theo cháu gào lên.
- Bố mẹ đẻ ra con con xấu số thiệt phận chết non mà bố mẹ không nhớ gì đến con cả, chỉ thờ người lớn thôi, không bao giờ thờ cúng con, con về nhà thổ công toàn đuổi con thôi, nếu còn sống con hai chục tuổi rồi, con cũng là người chứ sao không cho con một chỗ thờ, mà quên hẳn con đi như thế…bố mẹ cho con đi về nhà mình với, con bé cũng là người chứ, con thương mẹ lắm mẹ ơi…bố mẹ ơi…
Cháu nức nở kể:
- Bố mẹ biết không ông mới đi đón con về ở mấy năm nay ( bố tôi mới mất cách đây vài năm vì tai nạn) mà con nói cho bố mẹ biết ông nội chết oan đấy, bố mẹ gửi quần áo cho con xin hai bộ, cho con xin ít tiền…
Tôi giật bắn cả người vì lời cháu cho biết, thú thực nhà tôi cứ nghĩ cháu không thành người, phong tục quê tôi người nhỏ mất không thờ. Cháu nói nhiều, tôi chỉ kể lại những chuyện có liên quan về sau, sau rồi cháu bảo ông muốn về gặp bố mẹ, rồi cháu gọi “ ông nội ơi lên đi ” Cháu gọi dứt lời thì một cháu khác kêu đau đầu và cháu quay tít người rồi khóc nức nở và nhận là bố tôi, bố tôi nói bố tôi bị chết oan chứ chưa hết số, nam tào chưa gạch sổ, bố tôi chết vì tìm nhầm mộ người khác mang về nhà mình, bố tôi bị người này đẩy vào xe cho tai nạn chết, ( Trước khi mất bố tôi tìm mộ ông nội tôi thất lạc qua thầy L ) cụ thể thế nào thì lúc đó tôi không rõ lắm, chỉ biết sau khi tìm được mộ về xây mộ xong là bố tôi bị tai nạn chết, tôi hỏi mộ ông ở chỗ nào để chúng tôi đi tìm thì bố tôi hét lên.
- Thôi! Không có tìm kiếm gì hết, tao chết tao sợ lắm rồi, không có mộ thì thôi chứ đừng có tìm đòi gì hết, tao cấm chúng mày đi tìm mộ ông nội nhớ chưa, chưa biết chết hay sao mà còn đòi đi tìm, nhìn gương bố mày đây này các con ơi….làm sao mà tao chết, tao đang đi bộ cơ mà….
Sau khi hồn bố tôi ra khỏi người, tỉnh táo lại cháu kể lúc nghe cháu bên cạnh kêu to “ ông nội ơi về đi ” thì cháu thấy đầu óc ong ong rồi như người bị choáng, nâng nâng người như người say, ruột gan cháu cồn cào như người nạo, mắt mũi tối xầm và cháu không còn biết trời đất gì nữa…
Tôi kể hoàn toàn sự thật, tôi cảm giác một trong những người bị vong nhập khi áp, họ hoàn toàn như người bị chết lâm sàng không nhận biết được một cái gì nữa nhưng chuyện do vong nhập nói thì tôi phải băn khoăn suy nghĩ, tôi có trao đổi chuyện này với nhà ngoại cảm, chị nói chị chỉ là người có khả năng áp vong và tìm mộ thôi chứ chị không hiểu nhiều về thế giới âm.
Hồn con tôi về nhập là một bất ngờ, những lời vong nói hoàn toàn chính xác, cháu tôi bị hồn con nhập còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi lại ở quê không thể biết chuyện gia đình của gia đình tôi một cách chi tiết như lời vong nói.
Chuyện về vong hồn bố tôi nói là một bất ngờ tới choáng váng, thế giới âm khó hiểu quá, quả là bố tôi có tìm mộ ông nội tôi nhưng đầu cuối ra sao thì tôi lại không biết vì chúng tôi ở xa, hơn nữa bố tôi lúc sống không kể rõ đã tìm ông nội tôi như thế nào, nếu đúng như lời vong nói thì bố tôi chết có một lý do…
Tôi rất đau đớn và xót xa ân hận đối với người thân đã khuất, nhất là với bố đẻ và con trai tôi, phải chăng tôi không tin những chuyện về tâm linh mà không chịu tìm hiểu về lĩnh vực này.
Tôi ân hận đã không vào cuộc để hiểu và phân tích phải trái lợi hại cho người thân.
Tôi tự hỏi mình không biết cuộc sống của thế giới bên kia thực chất như thế nào? Tôi nhủ với lòng mình tìm hiểu thế giới tâm linh sẽ là một phần việc trong cuộc đời của mình.
Nguyễn Phúc Thiện.
Khâm thiên - Hà nội tháng 12 / 2008
mauhoado1945
Thành viên
 
Posts: 3
Joined: Tue Jan 27, 2009 9:27 am
Blog: View Blog (0)
Top

Re: NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby fanfan56 on Mon Feb 02, 2009 7:10 am

Ai có thông tin về cuốn tự chuyện hay bản thảo này nhắn cho tôi, làm ơn! 0948810788


Tôi lên mạng gặp thông tin về cuốn tự truyện của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, có tìm nhưng không thấy , không biết đã xuất bản chưa, các bạn có ai biết về cuốn tự truyện này xin hãy giúp đỡ tôi, để cảm ơn trước tôi xin gửi đến các bạn một câu chuyện linh hồn về gặp người nhà ở văn phòng đăng ký tìm mộ liệt sỹ thuộc liên hiệp khoa học uia nơi làm việc của bà.

Thông tin về cuốn tự truyện:
http://blog.360.yahoo.com/blog-EbSZu...fY06l123?p=568
Tự truyện của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài
Bắt đầu công việc của năm mới bằng việc ngồi đọc bản thảo tự truyện của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài chăng?
Mình không hiểu khi cuốn này xuất bản sẽ thế nào? Liệu có thể có giấy phép không? Sẽ làm truyền thông thế nào nhỉ? Hồi hộp quá. Kết quả xét nghiệm ADN đã cho thông số chính xác tuyệt đối. Nếu không được phép xuất bản mình nên làm gì? Mà được phép mình sẽ làm thế nào nhỉ? Có ai giúp tôi không? 1 cuốn tự truyện khoảng 1000 trang A5 hứa hẹn sẽ thuộc loại best saller.
Nói thêm chút chị Hoài vốn là một cô giáo nên văn hay chữ tốt đọc bản thảo không vất vả mấy. Chị Hoài là một người hoàn toàn bình thường chứ không chó dại cắn như Phạn Thị Bích Hằng, không chết đi sống lại như Dương Mạnh Hùng, Nguyễn Văn Liên hay bị tra tấn tù đầy như chú Nguyễn Văn Nhã.
Xem thêm thông tin về Nguyễn Ngọc Hoài
http://www.thegioivohinh.com/showthread.php?t=8336
http://www.nhantimdongdoi.org/?ssoft...43681044448438


Saturday January 10, 2009 - 03:07pm (ICT)
fanfan56
Thành viên
 
Posts: 1
Joined: Mon Feb 02, 2009 6:21 am
Blog: View Blog (0)
Top

Áp vong gọi hồn khác nhau

Postby mauhoado1945 on Mon Mar 23, 2009 10:16 am

Thưa các bạn,
thưa các bạn, tôi thấy nhiều anh em rất có hứng thú và muốn tìm hiểu về việc tìm mộ liệt sỹ bằng khả năng ngoại cảm, chúng ta tìm đồng đội nhưng không có cách xác định họ nằm ở đâu dưới bạt ngàn rừng núi,... mọi cuộc tìm kiếm dường như đều vô vọng...như tìm kim đáy bể... và nếu không có các nhà ngoại cảm thì nhiều liệt sỹ ấy sẽ mãi nằm lại nơi nào đó không ai biết đến để lại một nỗi đau thương cho người thân, bạn bè...

tìm mộ bằng Ngoại cảm- áp vong khác gọi hồn - nên hay không? phải nên hay không? và nên như thế nào! điều đó tùy thuộc vào hành vi của bạn...nên gọi hồn hay áp vong...

Nội dung dưới đây không đề cập nhiều đến tìm mộ, nhưng cho các bạn thấu rõ nhất về linh hồn khi được mượn xác người trần, nó cũng là một công việc phụ nhưng không kém phần quan trọng, nó quyết định đến gần như hoàn toàn công cuộc tìm mộ bằng khả năng Tâm linh có hiệu quả hay không. bởi không có hồn thì xác chỉ là cục thịt, cả tôi cả bạn, mọi người ai cũng vậy, phải không bạn !




Tôi xin ghi lại một số chuyện áp vong ( tôi có được theo nhiều nguồn ), linh hồn nhập vào chính người nhà của bạn, bằng khả năng của nhà ngoại cảm, đủ thấy sự chính xác gần như tuyệt đối. Tôi cũng xin nêu ra ý kiến của mình về một khía cạnh rất nhỏ về linh hồn với tư cách là một người tìm hiểu về tâm linh, bản thân tôi từng được tiếp xúc với nhiều nhà ngoại cảm, nhiều nhà khoa học và có tận mắt chứng kiến những cảnh áp vong, gọi hồn, chiêu hồn, gọi dí...
Tôi là một người theo chủ nghĩa vô thần, không theo đạo, tôi cũng đã từng cho rằng chẳng có gì là bí hiểm, lạ lùng chẳng qua chỉ là sự bịa đặt của con người nhưng sa khi tìm hiểu thì mọi sự không phải như tôi từng nghĩ. Thế giới này không chỉ dừng lại ở những gì ta đã biết…
Có một số vấn đề chúng ta nhầm lẫn ở đây, do chúng ta chủ quan? do thiếu hiểu biết? do tư tưởng của chúng ta bị lu mờ bởi các nhà khoa học vô trách nhiệm, thiếu kiến thức? hay do chúng ta bị ảnh hưởng bởi những chuyện của giới đồng cốt! dù thế nào chúng ta cũng chịu sự chi phối ít nhiều, điều cốt yếu là nhiều người trong chúng ta thường để tư tưởng của người khác ảnh hưởng đến mình quá nhiều, các bạn chẳng bao giờ lắng nghe con tim mình cả

Thứ nhất gọi hồn, gọi vong, chiêu hồn, chiêu vong là chỉ một hành động của một hoặc một nhóm người dùng một phương pháp để dẫn dụ linh hồn (một hoặc một nhóm linh hồn) về một nơi nào đó tùy mục đích người gọi (điều này không có nghĩa là linh hồn phải nhập vào- mượn xác người đang sống) mà có thể là hồn về lắng nghe, hoặc làm điều gì đó, cũng không nhất thiết người gọi phải nhìn thấy hoặc nhìn thấy được linh hồn.
Chúng ta thường gặp hiện tượng này khi người ta làm lễ giải oan ở những nơi có người chết oan, kiều vong từ dưới nước lên bờ ở nơi có người chết đuối, Thầy pháp- phù thủy xưa kia dùng biện pháp này để chiêu dụ các linh hồn lang thang chết bờ bụi để phục vụ mục đích của mình tùy xấu - tốt, ngày nay vẫn còn hiện tượng này- những người có khả năng này thường làm việc theo kiểu "phép vua thua lệ làng" hoặc lén lút ,bạn chọn họ có nghĩa là chọn một phương pháp ăn may,đánh bạc và có thể "tin" những gì "họ nói"...là của họ chứ không phải của linh hồn người nhà mình.
Về gọi hồn - gọi hồn là một từ chỉ chung, khái quát tất cả hành động tìm gọi một linh hồn cũng tương tự, người VN thường chỉ hiểu gọi hồn là linh hồn nhâp vào cô đồng để nói chuyện với họ, ăn uống và chỉ dạy, mặc dù nghĩa của gọi hồn rộng hơn nhiều! tuy nhiên về linh hồn ta thấy "sống khôn chết thiêng" sống sao thì khi chết tính cách, bản chất vẫn như khi còn sống! tức là nếu người đã chết lúc sống bị điên thì linh hồn vẫn vậy... điều này xảy ra nhiều nơi, nhiều chỗ và không thể khác được, khi linh hồn người chết lên không có nghĩa là ta phải nghe và làm theo những gì họ nói, bởi linh hồn cũng là người chẳng qua là đã chết mà khác chúng ta, phàm là người không có gì là hoàn hảo! linh hồn cũng vậy, nhiều linh hồn chỉ vì tư lợi cá nhân đã bất chấp tất cả, nhập vào người sống đòi hỏi này nọ, thậm chí còn làm người đang sống lăn đùng ra chết (người ta cho rằng linh hồn ấy bắt người trần xuống để hầu hạ, phục vụ làm nô lệ, hoặc làm bạn với họ, bắt người sống làm vợ hay chồng họ) chỉ khi người đang sống chết thì tham vọng của linh hồn ấy mới được toại nguyện – nhiều linh hồn khi sống nghiện nghập, lúc chết vẫn còn nghiện và khi lên trần gian muốn dùng ma túy, nếu ta mù quáng làm theo họ là chúng ta đã vi phạm luật pháp. Có 1001 lý do để linh hồn người chết làm hại người sống, nhưng không có nghĩa là ta không nghe họ, ta nên nghe họ nói, nhưng làm gì? Làm thế nào? Là tùy ta quyết định, điều này đòi hỏi bạn phải thật sáng suốt, bởi không ít những “con ma” lang thang giả làm người nhà bạn lừa đảo, thậm chí còn giả thánh giả thần, những tài liệu này có rất nhiều ! nếu bạn từng xem qua sẽ không khỏi cảm thấy rùng rợn.
“gọi dí” cũng là một phương pháp linh hồn nhập vào cô đồng, tuy nhiên từ này nhuốm màu mê tín, những hành động của “cô đồng” cũng mang tính dị đoan, thiếu chính xác, tuy nhiên có một số ít là thật! bạn phải tự kiểm tra. Bởi những gì cô đồng nói sai sẽ làm rõ lộ bộ mặt giả tạo…tôi không tìm hiều nhiều về “gọi dí” bởi những gì tôi biết đủ để xác định tính thiếu chính xác…

Người có khả năng áp vong là làm cho một linh hồn nhập vào một thể xác khác (không phải người có khả năng đó ). VD: bố bạn đã chết tôi làm cho hồn bố bạn nhập vào bạn, và nhiều trường hợp tương tự, bản thân tôi không bao giờ bị nhập và tôi là người có khả năng đó.
ở VN những người có khả năng như vậy rất ít nếu không nói là hiếm, họ được quản lý bởi nhà nước, chính phủ...và làm việc có tổ chức, có giấy tờ, quyết định, con dấu...
Theo ý kiến cá nhân tôi, bạn theo ai cũng phải nghe tiếng nói từ con tim của mình, bằng trí óc phán đoán và suy luận để tìm cho mình con đường đến với các linh hồn, với thế giới tâm linh....
có một điều không thể phủ nhận được là Áp vong vẫn là một phương pháp khoa học và được xã hội công nhận, họ dùng phương pháp này nhiều thêm và ít đến với giới đồng bóng, đồng cốt theo quy luật đào thải tự nhiên và tiếp thu cái tốt, theo nhiều nguồn tôi có một số tư liệu đáng tin cậy về áp vong, còn về gọi hồn, gọi dí kiểu mê tín tôi không tìm hiểu thêm nhiều khi hiểu được cốt lõi vấn đề, với lại các nguồn tin đó không đáng tin cậy chủ yếu dựa theo lời kể của nhân chứng cuồng tín, hoặc giới đồng cốt tuyên truyền

Các nhà ngoại cảm Vn được biết đến là người có khả năng tìm mộ bị thất lạc, họ là những chiếc máy dò xương nhưng không phải là tất cả, nhưng không phải ai trong số họ cũng có khả năng "áp vong", nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài là một NNC có uy tín và có khả năng áp vong đó, theo thông tin của Liên hiệp khoa học 'UIA và các gia đình đã tìm thấy mộ liệt sỹ bằng khả năng của bà, NNC Phan Thị Bích Hằng có khả năng tìm mộ nhưng không biết áp vong, tuy hầu hết dân VN biết đến tên cô nhưng tìm được cô quả khó khăn. tôi đi tìm cô hết hơi, theo lời của mọi người ở những nơi cô có mặt thì cô hầu hết ở mọi nơi! hỏi chỗ này thì bảo là ở chỗ khác...tìm được cô thì cũng bằng thời gian mà tôi tìm thấy mộ liệt sỹ nhà mình ở Rừng sâu...! NNC Nguyễn Thị Nguyện, Nguyễn Văn Liên biết tìm mộ nhưng cũng không biết áp vong, một số người biết áp vong nhưng lại không biết tìm mộ…

Dưới đây là một số tài liệu, tôi có đính chính ở những đoạn sai lệch
......

nguồn từ ttp://teen.vno.vn/showthread.php?t=5733
Trả lại tên cho liệt sỹ khuyết danh là một cuốn sách viết về các hành trình tìm hài cốt các liệt sỹ gian nan, vất vả, trong cuốn sách này có rất nhiều chuyện về áp vong, ai đang tìm liệt sỹ thì nên tìm đọc, theo tôi đại gia đình nào cũng có người là liệt sỹ, các bạn muốn tìm hiều về TG Tâm Linh cũng nên đọc nó thực sự là một tài liệu có giá trị lớn.


“trích”…..hiện tượng này không phải là mới nhưng cách ghi chép rõ rằng cụ thể và xác
thực (cả tên người, địa chỉ, số điện thoại mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm chứng) khiến tài liệu này thực sự có giá trị. Tác giả Đinh Trần cũng đã xuất bản nhiều cuốn sách về tâm linh. Mới đây nhất, cuốn "Trả lại tên cho liệt sỹ khuyết danh" do tác giả Đình Trần trực tiếp viết hoặc biên tập (nhà xuất bản Hội nhà văn phát hành năm 2008) đang được nhiều người quan tâm. Nội dung cuốn sách chủ yếu đề cập đến những chuyện có thật trong quá trình nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài giúp tìm mộ liệt sỹ.
Những nội dung dưới đây trình bày hiện tượng áp vong rất đặc biệt và khó lý giải.

(không phải tác giả Đinh Trần viết, mà chỉ một số thôi cụ thể là 3/19 hành trình còn lại là của các tác giả khác !!!!!)
Vong là linh hồn người chết. Áp vong là đưa linh hồn người chết nhập vào
một người để những người khác trong gia đình nói chuyện với linh hồn người chết thông qua người bị nhập. Người khi bị Vong nhập không thể chủ động trong hoạt động và lời nói của mình mà ở trong trạng thái vô thức. Mọi hoạt động và lời nói của họ đều do một thế lực vô hình ( vong ) điều khiển mà không thể cưỡng lại được. Thường là sau khi Vong “đi”, người bị nhập vong ngã vật ra và không còn nhớ vừa rồi mình đã nói và làm gì. Nếu Vong nhập vào “Thầy” hoặc “Cô” thì người ta goị là “gọi hồn” và đương nhiên trong trường hợp này người ta rất khó phân biệt thật giả, chính vì vậy không ít kẻ đã lợi dụng việc “Gọi hồn” để hành nghề mê tín dị đoan lừa gạt những người nhẹ dạ cả tin. Trong trường hợp này, nếu đúng là hồn đựợc gọi nhập vào “Thầy” thì những lời nói của hồn qua “Thầy” phải được kiểm chứng bằng những chuyện riêng tư chỉ những người trong gia đình mới biết, người ngoài không thể biết được. Còn trường hợp hồn nhập ngay vào người nhà mình thì dễ xác định được lòng tin, loại trừ trường hợp giả bị vong nhập để thực hiện một mục đích riêng nào đó.

trong những dòng trên, viết về áp vong, các bạn đọc đi, theo tôi cũng có quan điểm gần giống tuy nhiên bạn lưu ý, nó không có trong cuốn sách "trả lại tên cho liệt sỹ khuyết danh" của NXB- hội nhà văn

một chuyện áp vong nơi văn phòng có nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc hoài làm việc

nguồn http://www.x-cafevn.org/forum/archive/i ... 21692.html
Nhà ngoại cảm - Nguyễn Ngọc Hoài
Người nối liền hai cõi âm – dương.

Tôi đã đi áp vong tại văn phòng nhà ngoại cảm NguyễnNgọc Hoài, sau lần tiếp cận với người âm, tôi suy nghĩ rất nhiều về thế giới tâm linh, thế giới có thật mà tôi chưa một lần nghĩ rằng có thật, sau nhiều đêm trăn trở tôi quyết định kể lại câu chuyện của gia đình tôi với tất cả mọi người, biết đâu trong câu chuyện của tôi sẽ giúp ích được cho bao người ở hai cõi giới, như vậy chẳng là việc tốt hay sao, rất mong quí vị tham khảo để chúng ta hiểu biết thêm về cõi hư vô, nơi có những người thân yêu của gia đình mình đang tồn tại…
Áp vong – điều kỳ diệu
Gia đình tôi là gia đình buôn bán, trong cuộc sống vợ tôi rất duy tâm, đi xem, đi bói, đi cầu cô cầu cậu là việc thường xuyên của vợ, có lần cô ấy còn mang cả thầy cúng về “chập cheng” hàng ngày trời đến bực cả mình, những lần như thế đúc kết lại chẳng mang kết quả gì mà chỉ thấy mệt người, lời thầy phán thì đúng ít, sai nhiều, tóm lại không giải quyết được việc gia đình mong muốn, nói một cách thực tế là cúng không ra được vật chất mà tôi vẫn phải lăn lưng ra lao động hàng ngày để có, tôi vốn không tin vào những chuyện đại loại như đã kể trên nhưng vợ tôi hay lôi kéo tôi vào cuộc gọi hồn, xem bói. Tôi không bao giờ tin, tôi là người yêu quí vợ con, tôi vốn không muốn gia đình bất đồng quan điểm nên ậm ừ qua chuyện, nhưng cuối cùng cũng phải đưa ra ý kiến với vợ con, muốn làm sao thì làm, xem đâu thì xem, bói đâu thì bói miễn là đừng làm gì quá đáng quá, nếu không nghe lúc đó đừng trách tôi.
Gần đây vợ tôi huy động cả nhà bên vợ đi áp vong bố vợ tôi, nghe vợ kể qua tôi đã thấy khiếp cái đức tính mê tín của vợ, trong gia đình vợ người muốn, kẻ không muốn, nên tôi nhắc nhở vợ tôi làm gì cũng cần suy nghĩ chín chắn.
Vợ tôi nói tôi là người cổ hủ ấu trĩ, bực mình vì xúc phạm nên hai chúng tôi có lớn tiếng, cuối cùng cô ấy vẫn nhất quyết rằng quyết định của cô ấy là đúng đắn, cực chẳng đã tôi đành phải làm người chứng kiến, để rồi qua đó phân tích cho vợ tôi hiểu. Tôi cố chờ cái ngày hẹn…
Đến lịch hẹn làm việc gia đình vợ tôi đi khoảng chục người, tôi là người ngoài cuộc, anh vợ tôi oang oang.
- Cô V thì chỉ hay rắc rối, mê tín dị đoan, đã chết rồi làm gì có cái gì mà hồn với chẳng không? Chuyện ngoại cảm tìm mộ thì có thật, có lâu rồi, báo chí người ta đưa đầy dãy ra đấy, phải đọc đi mà hiểu. Nhưng đâu phải người giỏi có nhiều, cả đất nước mình đâu chỉ có khoảng chục người có khả năng tìm mộ, mà họ tận đâu đâu ấy chứ, với lại ngoại cảm là họ dùng khả năng của họ, và tôi cũng cảnh báo cho cả nhà biết là có rất nhiều đồ rởm đấy nhé, từ bé tới giờ tôi chưa nghe thấy chuyện áp vong như cô nói cả.
- Anh đi thì biết, em không nói nhiều sợ lại còn mê tít hơn em!
Nghe vợ nói, tôi giận đến tím ruột, nhưng biết làm sao được vì mỗi người một hiểu biết nhận thức khác nhau, muốn nói cho vợ hiểu, mà khó nói quá, lúc này tôi mới thấm thía lời anh vợ “ chú nhu mì” đang mải nghĩ thì anh vợ tôi quát.
- Làm gì cũng cần có hiểu biết, đừng có nhảm nhí, lấy đâu ra người âm, nếu nói thế người chết cũng có cuộc sống hay sao? Học thức ít, nhận thức kém hiểu biết mù quáng, tôi á, có chết tôi cũng không bao giờ tin.
- Không tin rồi sẽ tin !
vợ tôi quả quyết rồi cười tít, bực mình tôi tua cho vợ tôi một trận, cô ấy nói “không nói lằng nhằng, người tin, người không, không nhất tâm sợ bố không về” nghe vợ hễ mở mồm là nhất tâm, nhất tâm, tôi ức chế đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không khí trong đoàn đi nặng nề…
Tới nơi có rất đông người, đủ các loại ô tô, xe máy có tới hàng trăm người, tấp nập, vào qua cổng có bảo vệ trông xe, vào bên trong có một gian phòng lớn, người ngồi chật phòng, sang gian khác một gian thờ nhỏ đơn giản trên ban thờ bày đặt hoa quả bánh kẹo, mọi người đang vào gian thờ khấn vái, gian kế bên được bài trí như công sở, có ba bốn người làm việc hành chính, họ hướng dẫn mọi người làm thủ tục đăng ký áp vong và tìm mộ.
Tôi vào phòng áp vong một cô còn trẻ xinh tươi ăn vận giản dị, không trang điểm, đứng ra thu xếp chỗ ngồi cho các gia đình, cô ấy chỉ cho ngồi từ 4 đến 6 người còn bao nhiêu cho ra ngoài, thế là ngoài sân người đứng, người ngồi la liệt, họ bàn tán nói chuyện về nhà ngoại cảm và khả năng của người đó, bỗng chốc tôi lăng xăng như phóng viên, qua các câu chuyện của họ tôi được biết có rất nhiều gia đình đã tìm được mộ qua văn phòng này, họ trở lại để cảm ơn và lễ tạ
Đến giờ làm việc nhà ngoại cảm xuất hiện, hóa ra lúc trước tôi đã nhìn thấy cô trong phòng đăng ký, nhà ngoại cảm giản dị bình thường, tôi cứ ngỡ là nhân viên.
Nhà ngoại cảm dành 10 phút trước khi áp vong hướng dẫn các gia đình cách áp vong, tiếp cận với người âm, sau đó cô vỗ tay rồi nói.
- Nào, mời các vong linh về nào, người nhà thương nhớ các vong muốn mời các vong về, mời các vong về gặp người nhà của các vong nhé, âm dương cách biệt các vong có nhớ người nhà không …
Tiếng cô mời tha thiết, nhẹ nhàng, ngọt ngào, khoảng 5 phút sau thật bất ngờ quá sức tưởng tượng của tôi, trong đám người chất ních kia rất nhiều người cả đàn ông lẫn đàn bà lắc lư rồi khóc ầm ỹ lên, họ khóc lóc họ kêu gào vì đau đớn, tiếng khóc, tiếng kêu át tiếng nói như một đám ma, đám vỡ chợ, tôi cố len lỏi vào để xem nhưng bị cô nhân viên chặt lại mời ra ngoài, đứng kiễng chân bên cửa sổ ngó xem mà rùng rợn, nhà ngoại cảm đi đến bên một gia đình hỏi.
- Nhà này có người đàn ông chết tự tử phải không họ về đây này.
Chị đưa tay xoa xoa đầu một người gần đấy nói.
- Cháu mời ông về nhập vào người nhà nào, sao ông lại phí đời thế, cháu thương ông quá thôi, ông về nhập vào người nhà để xem bây giờ ở nơi âm giới ông sống thế nào…
chị đang nói thì một người trong nhóm không phải người chị xoa đầu tự nhiên nghẹo cổ, mồm thè ra một đống lưỡi, rồi người ấy đổ vật ra người nhà xúm vào hỏi nhưng lưỡi người kia vẫn thò dài ra trông đến khiếp, chẳng biết chị nói sao rồi người đó bắt đầu khóc sằng sặc và bắt đầu nói, qua câu chuyện của người bị linh hồn người chết nhập, hồn là đàn ông lúc còn sống về già bị bệnh nan y, mặc dù gia đình hết lòng chăm sóc nhưng lúc sơ sểnh đã treo cổ tự vẫn,và rồi bây giờ hồn về ân hận nuối tiếc cuộc đời mà tự mình đánh mất, khóc thương thân, thương vợ thương con, hồn nói làm tôi nghĩ…
- Tôi thương bà quá, tôi khổ lắm chết xuống dưới này mà tự tử như tôi khổ lắm, thương tôi hằng đêm bà cầu nguyện cho tôi được thanh thản bà nhé, tôi xin bà, tôi khổ lắm bà ơi, tôi có tội tự giết đi cái thân xác mình mà không phải của mình tôi, tôi tiếc đời tôi, cuộc đời được sống là đẹp lắm bà ơi…
Để cho gia đình tự trò chuyện chị quay sang một gia đình khác mời tiếp, chị lại ngọt ngào dỗ dành mời người âm về tôi nghe mà thấy mủn lòng quá, chợt chị dừng lại nói với người nhà
- Bác đi mời bố của bác phải không? tôi nói cho bác nhận người nhà nhé, bác đi gọi vong để tìm mộ bố của bác đúng không?
Người nhà xác nhận chị nói tiếp.
- Tôi nói cho các bác biết ngày trước ông cụ còn sống, nay cụ ở nhà con này, mai ở nhà con kia, các bác dưa nhau không nuôi cụ, cực chẳng đã cụ tự bỏ nhà đi chứ cụ có lú lẫn tâm thần gì đâu, rõ tội, sống thì không nuôi cho tử tế bây giờ còn đi tìm làm gì, cụ về đây rồi, tôi nhìn thấy rồi đấy nhưng chắc gì cụ đã nhập vào ai mà các bác gặp được, tội quá, tội quá. Trời đất xá cho tội người trần, chứ tội ấy là tội bất hiếu đấy các bác ạ…
Chị nói rồi quay sang nhà khác, chắc chị nói đúng vì gìa đình đó không ai phản đối, trong nhóm có một bác trai già ngồi nghe lặng lẽ khóc.
Đang mải xem nhà ngoại cảm thì ông anh vợ tôi đi đến bên đập đập vào người nháy tôi ra.
- Chú thấy thế nào?
Chưa biết trả lời anh ra sao, tôi lưỡng lự anh nói.
- Sao nhà mình nhiều đàn bà ngồi thế mà đến giờ chưa thấy đồng bóng nào lên cả, tôi với chú vào xem thử thế nào, nghe họ gào khóc khiếp quá, tôi với chú vào xem có ma nào dám nhập không.
Nghe anh vợ nói, tôi hơi sợ, anh băm bổ lại vô thần như tôi ma nào dám nhập vào anh, từ lúc vào đến giờ tôi không dám nghĩ bôi bác nữa nên tôi dè dặt nói với anh.
- Ta cứ xem mọi việc cho có ngọn ngành rồi mới kết luận anh ạ!
Hai anh em tôi vừa bước chân vào cửa phòng, tự nhiên anh tôi khụy xuống ngỡ là anh bị vấp nhưng không anh tôi hổn hển mắt lờ đờ như người hấp hối, mặt anh tôi tái nhợt tái nhạt, và rồi toàn thân anh tôi run lên, người cứ lắc lư, anh tôi quát
- Cút hết, chúng mày cút hết!
Anh quát to giọng oang oang, mắt gườm gườm nhìn mọi người, họ sợ vội xô nhau chạy, anh quay về phía người nhà quát tiếp.
- Chúng mày đi đâu? Đồ mất dạy.
Nghe anh quát chị dâu trên anh tôi nói.
- Đi mời vong bố chứ đi đâu chú thì…
Chị đang nói anh tôi lại quát tiếp.
- Cút hết, đồ mất dạy, tao là thằng bố chúng mày đây, hỏi gì, cút hết ra…xê ra, đồ mất dạy, thằng mất dạy này, tao đã chia cho mày hơn các em mà tao chết chưa ráo đất mày đã gianh với em mày, con vợ mày là con mất dạy, thờ với cúng, tổ với chả tiên…
Mồm chửi, tay đấm, anh tôi quay về phía anh cả gần 70 tuổi đang ngồi đấm trực diện, may mắn mọi người nhanh tay kéo anh cả tôi ra, nếu trúng quả đấm ấy của anh ba tôi mới hơn 50 tuổi, bự con trên 80 ký thì không biết anh cả tôi sẽ ra sao, anh ba đang chửu bới, anh hai nói xen vào.
- Lúc trước thầy hai vợ mà còn chửu chúng con mất dạy!
Câu nói ấy vô tình như lửa gặp gió, tức thì anh ba tôi trợn ngược mắt lên mặt đỏ ngầu lao dậy đuổi đấm anh hai, anh hai co cẳng chạy ra phía cổng, mọi người chạy dạt hết ra hai bên vì sợ, tôi chạy gọi cô Hoài, cô tới nói với anh ba.
- Ông làm cái gì ở đây thế! Sao lại mất trật tự thế đi đâu, ở đâu cũng phải có kỷ luật chứ.
- Xin lỗi cô, tôi xin phép dạy lũ con nhà tôi, chúng bố láo bố toét quá cô ạ, tôi xin lỗi…xin lỗi.
Cô nhẹ nhàng.
- Ông cứ ngồi một chỗ dạy con có phải oai hơn không, ông đuổi con ông làm gì cho mệt, ông cứ ngồi thế này mà dạy ông nhé, thế ông có hút thuốc không để cháu biếu ông một điếu nào, trông ông cháu biết ngày trước ở trần còn trẻ ông đẹp và đức độ lắm, phải cái ông hơi nóng tính tý ông nhỉ, ngày còn trẻ chắc nhiều cô mê ông lắm ông nhỉ…
Đang cơn hổ lửa nghe cô Hoài nói hồn bố vợ tôi cười tít ( giống hệt lúc bố tôi lúc sống) rồi hồn bố tôi oang oang
- Tôi hai vợ cô ạ, 10 đứa con, nàng dâu, chàng dể tổng cộng là 20 đứa, con gái tôi chẳng ế đứa nào, chúng bảo đi mời tôi về, tôi về mà chúng lại ăn nói cái kiểu ba que xỏ lá thế là không được.
- Thôi ông đừng nóng nảy quá ông nhé, từ ngày đi ông đã về với gia đình lần nào chưa, ông có nhớ vợ thương con quí cháu không…
Cô Hoài đang nói dở thì bố tôi lăn ra khóc, bố tôi khóc to, vừa khóc vừa nói thương nhớ các con, các cháu quá, cả nhà vợ tôi khóc theo, tôi cũng rớm nước mắt vì cảm động, phải công nhận là 100% hồn bố vợ nhập vào anh ba tôi, từ cử chỉ lời nói đến hành động giống bố tôi lúc còn sống như rin, vừa khóc bố tôi vừa nói
- Con V nó có hiếu vận động các con đi gặp bố về mà mấy ngày nay các anh các chị làm bố cực quá, cả đời bố nuôi nấng cho các con ăn học hơn người mà các con lại nói bố là ma, là đồng, là bóng thế à, bố là người, là người nhớ chưa. Đây bố nhập vào cái thằng ba này cho nó và các con biết là có bố về.
Đang khóc anh ba tôi im lặng một hồi rồi lớn tiếng.
- Tao sẽ cho nó ốm xem sức trâu mộng của nó có khỏe hơn tao không, cho ốm ba ngày cho biết bố mẹ ông bà tổ tiên nó ở đâu…
Cứ như thế hồn bố nhập vào anh ba tôi gần hai tiếng đồng hồ, cứ nói một lúc bố tôi lại lấy tay ôm bụng chỉ vào một chỗ bên phải kêu đau ( lúc sống bố tôi bị đau bụng phải mổ, khi bố tôi chết anh ba tôi hoàn toàn không biết gì về bố tôi vì lúc đó anh đang sinh sống ở nước ngoài)
Sau lần áp vong đó cả nhà tôi hết hồn luôn, ai cũng thấy việc hồn bố tôi về là có thật, anh ba tôi về tới nhà ốm khật khừ mất vài ngày, anh kể rằng khi bước chân vào cửa phòng áp vong thì tự nhiên mắt anh tối sầm lại anh ngỡ là mình hoa mắt và một lực vô hình nào đó chiếm hữu toàn phần thân thể anh, đè anh nặng trĩu người và anh ba tôi không còn hay biết một điều gì nữa.
Vợ tôi thấy cả nhà tin tưởng, được thể loa phóng thanh của cô ấy giảng bài tâm linh ngắn hạn, tôi vui vẻ nhưng vẫn bực thái độ của vợ, tôi nói.
- Thôi đi, từ ngày lấy cô đến giờ gần 30 năm chung sống cô lôi tôi đi bôn ba các loại ông đồng bà cốt, hôm nay tôi tuyên bố xác nhận người âm là có thật, từ nay tôi tin là có thế giới âm, nhưng tôi chỉ công nhận cái mình thấy là thật mà thôi.
Chị gái vợ phụ họa.
- Thật đấy, có nhớ hôm đi gọi hồn chỗ bà đồng S không, rõ thật cứ như hề, người mà cứ như chim ấy, gọi về hồn phải bay la, bay bổng…
Hôm đó tôi cũng đi, vào nhà bà đồng bà ngồi trên nghế lắc lư, lúc đặt lễ bà hé mắt nhìn sau đó bà nhắm mắt phủ khăn đỏ lên đầu và bà khấn thật to.
- Con lậy hồn, ba hồn chín vía hồn ở đâu thì về đây cho tín chủ gặp, hồn gần bay la...a…hồn xa bay bổng..a…nhanh nhanh mà về cho tín chủ gặp…a…ba hồn bảy vía hồn về…nhưng kết cục cái hồn nhập vào bà đồng ấy chẳng phải là ai trong nhà tôi cả.
Sau lần áp vong bố vợ độ tin tưởng cao, cả nhà bàn nhau đi mời tiếp để gọi mẹ vợ tôi, nhưng anh ba thì rất quyết không đến đấy nữa, anh tôi sợ, anh nói cái cảm giác ấy theo anh nhiều ngày, anh nói đúng là không biết thì thôi biết rồi mới thấy khiếp.
Lần áp vong sau mời mẹ vợ, tôi cũng tham gia nhưng ngồi cả buổi không thấy mẹ tôi về, nhà ngoại cảm nói rằng việc đi mời người âm là của người trần và việc có về hay không là của người âm, người âm có về mới gặp được, chứ không phải ai đi áp vong cũng gặp được vong hồn nhà mình, tôi nghĩ người trần và người âm cũng từa tựa như nhau cả, từ niềm tin trên tôi đề xuất với gia đình đẻ của mình, mong muốn gọi hồn bố tôi về gặp, ý kiến của tôi được cả nhà tán thành.

Điều không ngờ tới.

Cả nhà tôi đi áp vong bố tôi, ngày đi có đủ sáu người hai vợ chồng tôi và mẹ cùng ba đứa cháu họ, chờ mãi cũng chẳng thấy hồn bố tôi về mặc dù xung quanh các vong nhà khác đã về nhập rất nhiều tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chị Hoài chắc hiểu tâm trạng của tôi vì thế chị đã hỗ trợ rất nhiệt tình, chị hỏi:
- Nhà này đi áp vong bố sao lại thấy có bé trai bé tý đi theo ông thế này, có ai đẻ non hoặc con chết bé ở đây không, (vợ tôi có sinh cháu trai đầu lòng bị chết ngạt) chị dứt câu một cháu gái họ của tôi khóc um lên, cháu họ tôi khóc nức nở, khóc kiểu trẻ con, hỏi mãi cháu vừa khóc vừa nói:
- Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! Con đây, bố mẹ chẳng ai còn nhớ tới con cả, ông nội cho con đi cùng về gặp bố mẹ, bố mẹ ơi con nhớ bố mẹ quá mà 20 năm rồi bố mẹ bỏ quên con, con nhớ bố mẹ quá bó mẹ ơi...
Cháu gào khóc thê thảm vợ chồng tôi cũng khóc theo cháu gào lên.
- Bố mẹ đẻ ra con con xấu số thiệt phận chết non mà bố mẹ không nhớ gì đến con cả, chỉ thờ người lớn thôi, không bao giờ thờ cúng con, con về nhà thổ công toàn đuổi con thôi, nếu còn sống con hai chục tuổi rồi, con cũng là người chứ sao không cho con một chỗ thờ, mà quên hẳn con đi như thế…bố mẹ cho con đi về nhà mình với, con bé cũng là người chứ, con thương mẹ lắm mẹ ơi…bố mẹ ơi…
Cháu nức nở kể:
- Bố mẹ biết không ông mới đi đón con về ở mấy năm nay ( bố tôi mới mất cách đây vài năm vì tai nạn) mà con nói cho bố mẹ biết ông nội chết oan đấy, bố mẹ gửi quần áo cho con xin hai bộ, cho con xin ít tiền…
Tôi giật bắn cả người vì lời cháu cho biết, thú thực nhà tôi cứ nghĩ cháu không thành người, phong tục quê tôi người nhỏ mất không thờ. Cháu nói nhiều, tôi chỉ kể lại những chuyện có liên quan về sau, sau rồi cháu bảo ông muốn về gặp bố mẹ, rồi cháu gọi “ ông nội ơi lên đi ” Cháu gọi dứt lời thì một cháu khác kêu đau đầu và cháu quay tít người rồi khóc nức nở và nhận là bố tôi, bố tôi nói bố tôi bị chết oan chứ chưa hết số, nam tào chưa gạch sổ, bố tôi chết vì tìm nhầm mộ người khác mang về nhà mình, bố tôi bị người này đẩy vào xe cho tai nạn chết, ( Trước khi mất bố tôi tìm mộ ông nội tôi thất lạc qua thầy L ) cụ thể thế nào thì lúc đó tôi không rõ lắm, chỉ biết sau khi tìm được mộ về xây mộ xong là bố tôi bị tai nạn chết, tôi hỏi mộ ông ở chỗ nào để chúng tôi đi tìm thì bố tôi hét lên.
- Thôi! Không có tìm kiếm gì hết, tao chết tao sợ lắm rồi, không có mộ thì thôi chứ đừng có tìm đòi gì hết, tao cấm chúng mày đi tìm mộ ông nội nhớ chưa, chưa biết chết hay sao mà còn đòi đi tìm, nhìn gương bố mày đây này các con ơi….làm sao mà tao chết, tao đang đi bộ cơ mà….
Sau khi hồn bố tôi ra khỏi người, tỉnh táo lại cháu kể lúc nghe cháu bên cạnh kêu to “ ông nội ơi về đi ” thì cháu thấy đầu óc ong ong rồi như người bị choáng, nâng nâng người như người say, ruột gan cháu cồn cào như người nạo, mắt mũi tối xầm và cháu không còn biết trời đất gì nữa…
Tôi kể hoàn toàn sự thật, tôi cảm giác một trong những người bị vong nhập khi áp, họ hoàn toàn như người bị chết lâm sàng không nhận biết được một cái gì nữa nhưng chuyện do vong nhập nói thì tôi phải băn khoăn suy nghĩ, tôi có trao đổi chuyện này với nhà ngoại cảm, chị nói chị chỉ là người có khả năng áp vong và tìm mộ thôi chứ chị không hiểu nhiều về thế giới âm.
Hồn con tôi về nhập là một bất ngờ, những lời vong nói hoàn toàn chính xác, cháu tôi bị hồn con nhập còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi lại ở quê không thể biết chuyện gia đình của gia đình tôi một cách chi tiết như lời vong nói.
Chuyện về vong hồn bố tôi nói là một bất ngờ tới choáng váng, thế giới âm khó hiểu quá, quả là bố tôi có tìm mộ ông nội tôi nhưng đầu cuối ra sao thì tôi lại không biết vì chúng tôi ở xa, hơn nữa bố tôi lúc sống không kể rõ đã tìm ông nội tôi như thế nào, nếu đúng như lời vong nói thì bố tôi chết có một lý do…
Tôi rất đau đớn và xót xa ân hận đối với người thân đã khuất, nhất là với bố đẻ và con trai tôi, phải chăng tôi không tin những chuyện về tâm linh mà không chịu tìm hiểu về lĩnh vực này.
Tôi ân hận đã không vào cuộc để hiểu và phân tích phải trái lợi hại cho người thân.
Tôi tự hỏi mình không biết cuộc sống của thế giới bên kia thực chất như thế nào? Tôi nhủ với lòng mình tìm hiểu thế giới tâm linh sẽ là một phần việc trong cuộc đời của mình.
Nguyễn Phúc Thiện.
Khâm thiên - Hà nội tháng 12 / 2008


MỘT BUỔI ÁP VONG

Khoảng trung tuần tháng 9/2007, tôi cùng hai cô bạn là phóng viên truyền hình đến nơi cô Hoài áp vong : Số 1 Đông tác Kim Liên Đống Đa Hà Nội. 8 giờ sáng đến nơi chúng tôi thấy gian phòng rộng trên tầng 4 của tòa này đã chật ních người. Chúng tôi tìm chỗ len vào ngồi. Đây là địa điểm áp vong, phía trên là một tượng phật lớn và một hương án đặt lễ, bên phía tay trái đặt một bàn làm việc. Trên hương án, khách đến đã bầy đầy hoa quả, không có lễ mặn. Sàn nhà lát gạch men sạch sẽ, trời nắng nóng, mọi người ngồi cả xuống sàn, chuyện trò rôm rả. Tôi đếm trong phòng có trên 60 người của khoảng 12-13 gia đình (thông thường mỗi gia đình đi từ 4 đến 6 người). 9 giờ sáng, cô Hoài bắt đầu làm việc. Cô yêu cầu mọi người trật tự, tắt hết điện thoại di động, không ngồi dựa lưng vào tường, ngồi quây lại theo từng gia đình, và khi Vong về chuyện của gia đình nào biết gia đình ấy, không can dự vào chuyện của gia đình khác... Thắp hương xong cô vái vài vái rồi quay xuống bảo mọi người nhắm mắt lại, hít thở sâu. Cô vỗ tay 5,6 cái rồi nói to: “ Nào ! mời các vong về gặp người nhà !” . sau đó cô quay về bàn giấy ngồi quan sát. Thấy vong về với gia đình nào, gia đình ấy có người lắc lư nhẹ, cô đến gần người đó xòe bàn tay úp xuống cách đầu người đó khoảng 20 cm miệng nói: “Lạy Vong, Con cháu đang đợi vong, mời vong về nói chuyện với con cháu nào !”. Người đó lắc lư mạnh dần. Vong đã nhập vào người đó. Lúc này những người khác trong gia đình mở mắt xúm vào hỏi chuyện Vong qua người bị nhập. Cô lại tiếp tục quan sát và đến trợ giúp các gia đình khác. Nhiều gia đình không cần cô làm động tác dụ vong đó, vong vẫn nhập. Có những gia đình vừa bắt đầu vong đã nhập, có những gia đình một lúc lâu sau hoặc cuối buổi Vong mới nhập, hôm đó có 3 gia đình không nhập vong được, lại có những gia đình vong này vừa đi, vong khác lại về. Có những vong về kêu khóc thảm thiết, có vong kêu đau đớn, có vong khoa chân múa tay nói chuyện rôm rả với người nhà, có vong về người nhà muốn hỏi thế nào thì hỏi cũng không trả lời chỉ gật đầu (nếu đúng) và lắc (nếu sai)... Có những gia đình nói chuyện với vong xúc động khóc rưng rức. Phòng áp vong ồn ào, ầm ỹ như chợ vỡ. Ngừơi bị vong nhập không chỉ là phụ nữ, mà cả đàn ông, thanh niên... Khi Vong “đi”, người bị vong nhập nằm vật ra, chân tay giá lạnh, một lát sau thì lại trở lại bình thường. Tôi hỏi một người vừa bị vong nhập đã trở lại trạng thái bình thường :
- Khi bị nhập Cô cảm thấy thế nào ?
- Lúc đó tôi thấy người mình bị một khối đen đè nặng, tôi không còn làm chủ được hành vi và lời nói của mình nữa, muốn cưỡng lại cũng không được.
- Khi đó Cô nói gì và làm gì bây giờ có nhớ không ?
- Chỉ nhớ láng máng thôi. Mọi lời nói và hành động như bị một thế lực vô hình điều khiển, không thể nói và làm theo ý muốn của mình được.
Tôi hỏi một Bác già trong gia đình đó vừa nói chuyện xong với vong:
- Những chuyện quá khứ vong nói có chính xác không ?
- Rất chính xác! Chỉ có Cụ ấy (Vong) mới biết được những chuyện riêng tư trong gia đình hồi trước mà ngay cả nhiều người trong gia đình ngồi đây cũng không biết được.
Lần đầu tiên được chứng kiến áp vong tập thể do chị Hoài thực hiện, tôi không khỏi kinh ngạc. Sau đó tôi có đến dự một số buổi áp vong nữa, cảnh tượng vẫn diễn ra tương tự. Nếu ai đó chưa tin chuyện áp vong đó là sự thật thì cứ gọi đến số máy 0917 885 267 xin chị Hoài cho dự một buổi áp vong do chị thực hiện (xin lưu ý là do chính chị chứ không phải người mượn danh chị thực hiện). Tôi được biết hiện nay chị thường làm việc tại nhà riêng của chị : Km 26 quốc lộ 1A cũ ( Cách Hà Nội 26km, cách Phủ lý 32 km ) xã Thắng lợi huyện Thường Tín thành phố Hà Nội.
Đình Trần
Nguồn từ( CafeViaHe.InFo )


Tôi lên mạng gặp thông tin về cuốn tự truyện của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, có tìm nhưng không thấy , không biết đã xuất bản chưa, các bạn có ai biết về cuốn tự truyện này xin hãy giúp đỡ tôi, để cảm ơn trước tôi xin gửi đến các bạn một câu chuyện linh hồn về gặp người nhà ở văn phòng đăng ký tìm mộ liệt sỹ thuộc liên hiệp khoa học uia nơi làm việc của bà.

Thông tin về cuốn tự truyện:
http://blog.360.yahoo.com/blog-EbSZu...fY06l123?p=568
Tự truyện của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài
Bắt đầu công việc của năm mới bằng việc ngồi đọc bản thảo tự truyện của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài chăng?
Mình không hiểu khi cuốn này xuất bản sẽ thế nào? Liệu có thể có giấy phép không? Sẽ làm truyền thông thế nào nhỉ? Hồi hộp quá. Kết quả xét nghiệm ADN đã cho thông số chính xác tuyệt đối. Nếu không được phép xuất bản mình nên làm gì? Mà được phép mình sẽ làm thế nào nhỉ? Có ai giúp tôi không? 1 cuốn tự truyện khoảng 1000 trang A5 hứa hẹn sẽ thuộc loại best saller.
Nói thêm chút chị Hoài vốn là một cô giáo nên văn hay chữ tốt đọc bản thảo không vất vả mấy. Chị Hoài là một người hoàn toàn bình thường chứ không chó dại cắn như Phạn Thị Bích Hằng, không chết đi sống lại như Dương Mạnh Hùng, Nguyễn Văn Liên hay bị tra tấn tù đầy như chú Nguyễn Văn Nhã.
Xem thêm thông tin về Nguyễn Ngọc Hoài
http://www.thegioivohinh.com/showthread.php?t=8336
http://www.nhantimdongdoi.org/?ssoft...43681044448438

NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Tôi đọc được câu chuyện áp vong – những chuyện có thật của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài tôi xin góp với bạn đọc hai câu chuyện xoay quanh chủ đề áp vong của nhà ngoại cảm này mà tôi là người trực tiếp chứng kiến.
Năm 2007 một người bạn về kể cho tôi nghe chuyện gia đình bạn tôi gặp được linh hồn người nhà đã mất qua nhà ngoại cảm Nguyễn ngọc Hoài ở số 1 Đông tác giúp đỡ câu chuyện bạn tôi kể ly kỳ khó tưởng tượng kiến tôi tò mò muốn được chứng kiến tận mắt xem việc áp vong đó thực hư thế nào.
Tôi tới số 1 Đông tác đăng kí tìm mộ , tháng 6 năm 2008 tôi mới được xếp lịch gặp nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài tại văn phòng ở Thường tín Hà tây.
Ngày hôm đó tôi kiếm đủ 5 người của gia đình tới văn phòng làm việc của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài tại km 26 quốc lộ 1A cũ Thắng lợi, Thường tín, Hà Tây ( nay thuộc Hà nội ).
Gia đình tôi xuống rất sớm song tới nơi đã chật ních người ngồi, ô tô, xe máy các ngả đổ về đủ các loại biển xe. 7h30 sáng cô Hoài xuất hiện, đó là một phụ nữ trạc tuổi 40 nhỏ nhắn, trắng trẻo, cô kiểm danh các gia đình và hướng dẫn mọi người để vào làm việc,tôi nghĩ đông thế này thì đến bao giờ mới đến lượt và ồn ã thế này thì vong nào lên được ( tôi đã đi gọi hồn một vài nơi nên tôi nhầm lẫn giữa chuyện gọi hồn và áp vong ).
Cứ tưởng hồn của các nhà sẽ nhập vào nhà ngoại cảm….
Thật bất ngờ khi cô Hoài vỗ tay cất giọng nhẹ nhàng ngọt ngào :
…Nào mời các vong về mượn xác người nhà mình để lên gặp người nhà của vong nào…âm dương cách biệt vong có nhớ người nhà của vong không nào…người nhà thương nhớ, nhớ thương các vong mời các vong lên nào…
nghe tiếng nịnh vong của cô thấy buồn cười, nhìn mọi người ngồi có người cũng cười , có lẽ họ nghe thấy cô dỗ nên buồn cười như tôi và gian phòng yên ắng bỗng chốc ồn ã như vỡ chợ. Bắt đầu trong phòng một vài người khóc úm lên, các vong đã về, nhà nào có vong nhập vào người thì những người khác mở mắt ra xúm xít hỏi han, họ chuyện trò say xưa, rôm rả, thương xót nhau đủ các câu chuyện của người sống và người đã mất
nhà tôi không áp được, có lẽ vì tôi mải xem vong nhập quá, mà áp vong khác hẳn gọi hồn, linh hồn không nhập vào nhà ngoại cảm mà tự nhập vào người nhà mình, thoải mái động chạm, nói to, nói nhỏ không sợ hồn thăng như khi đi gọi hồn nhập vào các cô đồng, họ nói chuyện với nhau như người đang sống, nói chuyện cũng thân mật như hồn là người sống chứ không dùng từ lạ tai như chỗ gọi hồn. Lạ thật, bàng hoàng thật, khó hiểu thật, tôi bỡ ngỡ, bàng hoàng lẫn kinh ngạc….trên đời này tại sao lại có những người họ có khả năng lạ lẫm đến như vậy?
Nhìn nhận qua tiếp xúc tôi thấy nhà ngoại cảm này giống dân trí thức chứ không giống giới đồng cốt. Nhà ngoại cảm này hiền mà vui tính chứ không dữ như mấy người khác. Nhà tôi gọi mãi cũng không thấy vong về, vì không gọi được vong nhà mình nên tôi có thời gian xem vong của nhà khác….


...phải cho cô vào chứ...cô bé không cho cô vào à?
...Gia đình này có 5 người ngồi vây quanh lấy nhau, một người trẻ nhất trong nhóm cứ quay tròn như đèn cù không tài nào dừng được, mọi người gọi cô Hoài đến hỏi
- Vong nào về nào?
Cô bé bị quay kia nói
- Cháu đấy cô ạ, cháu vẫn biết mà, nhưng người nó cứ tự thế này…
Cô Hoài nói đông quá vong không nhập vào được, quay mãi thế này thì mệt lắm, cháu ra khỏi phòng đi, lát nữa bớt đông rồi vào thì vong nhà cháu mới nhập được.
Cô bé đi ra ngoài, đứng dựa vào chiếc xe máy và rồi lăn đùng ra gào lên.
- Cô bé không cho cô vào à?...Phải cho cô vào chứ, đông quá thế cô không chen được hu..hu…cho cô lên chứ, bắt nạt cô bé à?
Người nhà bế cô lên mang cô vào phòng thì cô lại tỉnh lại, hỏi cô làm sao khóc, cô bảo có khóc đâu, thế lúc trước thấy thế nào? Cô nói đang đứng tự nhiên thấy mắt tối sầm lại có một khối đen ùa vào rồi không nhớ gì nữa…
…Và rồi cô Hoài hỗ trợ cho vong nhập vào người cô bé khi vong lên nhìn sắc mặt cô bé đó khác hẳn đanh lại, cô khóc, khóc rất to, cô gào lên, khóc theo kiểu trẻ con, vừa khóc vừa dỗi vừa nói
- Thấy cô bé không cho cô lên à? Phải cho cô lên chứ ( rồi khóc nức nở) nhà chúng mày đi gọi nhau về mà chẳng nói gì đến cô cả, cô phải bám vào cái xe máy chúng mày đi, đi ẩu quá đi mất… xóc mấy lần …cô xít rơi ( rồi cười hì hì ) Đến chỗ này thì đông ơi là đông cô không chen được, cô tủi thân quá…( lại khóc ầm lên) mọi người xúm vào dỗ dành cô lại nói tiếp.
- Cô là em gái của ông nội nhà mày biết chưa ( chỉ vào một bà khoảng 60 tuổi cùng nhóm người ngồi) cô chết bé bị ngã xuống ao chết ấy, có nghe ông bà mày, bố mẹ mày nói không hả?
Bà lập cập:
- Dạ cháu có nghe kể… nhưng…mọi người nói cô bé quá nên cô đầu thai đi nơi khác, cháu cũng không biết….cô tha tội.
- Chết 5 tuổi thôi. Ối giời ơi, cái mả nhà chúng mày mất nhiều…mà có bao giờ thờ cúng cô đâu, chúng mày toàn thờ ải thờ ai chứ có nói gì đến cô đâu? Toàn đi bói toán vớ vẩn một cái kẹo mút cũng chẳng cho cô thế là thế nào hả? ai bảo đầu thai, mày biết cô đi đầu thai à? Biết thì thưa thớt…. đi bói đi toán cho lắm vào rồi nhảm nhí, trong lũ ngồi đây mày to đầu nhất cô dạy cho mà nghe đây này, cô bé cô cũng là người chứ, mày chỉ quan tâm đến người lớn thôi à? hôm nay chúng mày đi gọi thằng Thành lên để đi tìm nhà của nó chứ gì? Hôm nay nó chưa về đâu, nhà chúng mày rối như canh hẹ quấn đũa ấy, chúng mày ăn canh hẹ chưa hả? cô còn phải về dạy dỗ chúng mày từ trên xuống dưới đã, khi nào chúng mày nghe lời sửa đổi tính nết, ăn ở lại đi rồi nó mới về dẫn chúng mày đi tìm mộ nó, chúng mày sống như thế nó về để nghe cho đầy lỗ tai rồi nát óc ra à? Thà ở xa khuất mặt còn hơn…. Thế có biết nhà cô ở đâu không? ( lại khóc tức tưởi )
- Dạ xin cô tha tội! chúng cháu không biết ạ. ( vẫn bà lập cập xin)
- Cái mả của cô cũng mất cha nó rồi ( lại cười hì hì) nghe cô dạy đây, mày là toàn chửi con dâu thôi đấy nhá, sao lại ngét bỏ nó, phải thương nó chứ, nó về nhà mình nó không phải điều gì thì dạy bảo chứ sao lại gét bỏ nó, như thế là không được, sửa ngay, sửa ngay, lần sau mà còn thế thì cô vật chết nhớ chưa? ( lại cười ).
Cứ như thế vong dạy từng người một trong gia đình đó, ai như thế nào? Được chỗ nào không được chỗ nào? Vong nói luôn mồm, giọng sang sảng, Sau đó vật ra sau đánh đùng một cái, mọi người hoảng hốt gọi cô Hoài, cô nói để nguyên cho cô bé nằm 5-10 phút sau gọi dậy đỡ cô bé ra khỏi phòng.
Sau khi tỉnh lại chân cô bé đứng không vững, mọi người phải sốc nách cô ra khỏi phòng tôi tò mò ra hỏi.
- Lúc trước cháu thấy thế nào? Có lẽ vì chưa hoàn hồn nên nét mặt ngây thơ của cô bé cứ ngơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì. Tôi hỏi mọi người trong nhà họ, họ thán phục khả năng của cô Hoài song vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của vong và những điều vong nói, vong dạy.
Sau khi tỉnh táo cô bé người bị vong nhập 18 tuổi đang là học sinh, hôm nay chủ nhật cô tham gia áp vong để tìm mộ cùng gia đình, cô kể:
Lúc trước người cháu nó cứ tự nhiên quay nhưng cháu không tài nào dừng lại được sau đó cháu thấy người nâng nâng say say như người say ô tô và một khối đen trùm chặt lấy cháu tối sầm, lúc đó cháu nghĩ là cháu sẽ chết nên kêu cứu nhưng không kêu được vì cứng hết mồm và rồi cháu không biết một tý nào nữa………


….Trả hết bữa sáng!
….Gia đình này cũng có 6 người ngồi vòng quanh nhau, một anh thanh niên mặc áo trắng bốp cứ lắc như rang lạc, lắc khoảng mươi phút thì anh ta ậm ọe , cô Hoài nhắc người nhà lấy túi bóng…phòng khi…
Tôi rợn hết da gà… mắt tròn… mắt dẹt…
Người nhà hứng túi bóng chừng vài phút sau thì anh ta nôn sau mỗi lần lắc lư, sau khi nôn hết bữa sáng, anh bắt đầu khóc, anh khóc nức nở người nhà xúm vào hỏi han thì anh bắt đầu nói…..
Linh hồn nhập vào anh ta là một liệt sỹ của nhà anh này đã đi tìm năm ngoái chưa thấy mộ. Người liệt sỹ này lên nói rất nhiều, nói khu vực anh hy sinh, nơi đó còn bao nhiêu người, bao giờ thì cho gia đình đi, nên đi như thế nào? Năm ngoái người nhà đi tới đã gần đúng chứ chưa đúng chỗ anh liệt sỹ nằm, phần mộ còn những gì…đang nói cho người nhà nghe chợt anh im bặt đi rồi lại khóc ầm lên, rồi anh nói ráo hoảnh một câu.
- Nhưng mà thôi chẳng về nữa đâu mà phải đi tìm cho khổ………lúc đi còn chưa có người yêu….
Rồi anh lại khóc ầm ỹ lên, người nhà thương anh trước khi hy sinh còn chưa kịp biết yêu nên cũng khóc lóc thê thảm….
Họ chuyện trò ra sao, nội dung kĩ lưỡng như thế nào thì tôi không có dịp quan sát hết được, phần vì cô Hoài bắt ngồi để cho vong lên, phần vì xung quanh tôi có nhiều vong lên mỗi nhà một chuyện nghe kì thú quá nên tôi cứ nhấp nhổm muốn xem họ hơn là muốn gọi vong nhà mình.
Khi cuối giờ anh con trai tỉnh lại, người nhà phải vực ra khỏi phòng làm việc tôi lân la ra hỏi chuyện anh, anh nói.
- Cháu đi gọi hồn chú liệt sỹ là em trai của bố cháu, năm ngoái gia đình cháu đã đi tìm theo một nhà ngoại chưa thấy. Lúc đầu vào ngồi, cháu nghĩ sẽ nhập vào ai đó trong nhà mình nên đang mải nghĩ khi vong về thì sẽ hỏi những gì, tự nhiên cháu thấy đau đầu rồi lâng lâng hết cả người, khi lắc người và khi nói cháu vẫn biết, chỉ có điều không điều chỉnh được bản thân, và khi nói không kiểm soát được, cháu đang cố nhớ xem mình đã nói những gì song không tài nào nhớ được…..
Trên đây là hai câu chuyện mà tôi tận mắt chứng kiến, tôi suy nghĩ mãi về linh hồn của những người đã khuất, phải chăng họ đang thực sự tồn tại ? và có một điều tôi tâm đắc nhất câu nói của các cụ ngày xưa thường nói “ Chiều như chiều vong”.
Bạn có tin hay không – chuyện có thật 100%.


Nguồn từ viewtopic.php?f=8&t=4524

Lời chào thân ái!

Tâm linh là bí mật của mỗi cuộc đời, khi người khác nhìn vào bạn, bạn là một bí mật, để tìm hiểu tâm linh bạn hãy hiểu chính mình và những người xung quanh, hiểu cuộc đời, và những bí ẩn – bí mật xung quanh nó.
Muốn hiểu tâm linh con người phải được vun đắp bằng tri thức, tình yêu và vị tha, sẽ đưa bạn đến mọi chân trời hiểu biết, cuộc sống là thể xác tâm linh là linh hồn, nếu không có tâm linh trong mỗi người thì sống chỉ để tồn tại, cũng như Sống để ăn hoặc ăn để sống ! ta sống, ta ăn, ta làm việc, vui vẻ, đem niềm vui đến cho mọi người và đó là hạnh phúc

Bạn sẽ làm được bạn của tôi ạ, bởi nó chỉ là bí mật khi một ai đó giấu diếm nó đi mà thôi! Để tìm hiểu về tâm linh cần có kiến thức sâu rộng về mọi mặt và kiến thức đó bạn đang và sẽ có bởi bạn luôn luôn học tập cả cuộc đời này và những kiếp sống sau của nó, tâm linh là chính bạn, là bí mật về bạn , tại sao bạn không tìm hiểu về nó? Về chính mình?
Người nắm hiểu biết về thế giới tâm linh và hướng thiện sẽ có một cuộc sống tốt đẹp , hạnh phúc, ấm no… và mang những điều đó đến với nhân loại!
Nhà chình trị sẽ nắm được vô số quyền hành
Nhà tưởng sẽ có được vô hạn
Hơn 90% phát minh sáng chế của các nhà khoa học vĩ đại trên thế giới bắt nguồn từ giấc ngủ - bắt đầu từ giấc mơ ! hơn 90% việc thiện bắt nguồn từ tâm linh và 90% việc ác cũng từ tâm linh! Tâm linh là khởi nguồn khởi thủy của mọi sự! tùy vào bạn đấy, con dao ấy để gọt hoa quả, làm thức ăn hay để giết người? tùy bạn sử dụng, nó là một vật trung tính , cũng bởi hơn 90% phát minh ấy dùng để giết người! tâm linh là một hiện tượng – thuộc tính của tâm linh phụ thuộc vào tâm tính của con người!
Last edited by mauhoado1945 on Wed Apr 01, 2009 6:47 am, edited 1 time in total.
mauhoado1945
Thành viên
 
Posts: 3
Joined: Tue Jan 27, 2009 9:27 am
Blog: View Blog (0)
Top

Re: NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby vinh hy on Mon Mar 23, 2009 12:58 pm

Không biết nói sao nữa ! Thôi, cá nhân mình tôn trọng những người có tính ngưỡng, có tâm linh .
"Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên mỗi chặng đường đi"
Che Guevara
User avatar
vinh hy
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Posts: 683
Joined: Sun Jan 18, 2009 11:07 am
Location: Tuy Phước ; Tp HCM
Blog: View Blog (0)
Fan of: Binh Định;Arsernal;Pháp
Top

Re: NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby hungbuiqn2009 on Wed Mar 25, 2009 3:44 am

Chuc ban thanh cong trong linh vuc nay,Vi rat it nguoi co cam nhan duoc voi the gioi ben kia

Thanks/Hung Bui QN
hungbuiqn2009
Thành viên
 
Posts: 5
Joined: Mon Feb 02, 2009 4:22 am
Location: quy nhon city
Blog: View Blog (0)
Top

Re: NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby mauhoado1945 on Wed Apr 01, 2009 5:23 am

nhà Ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài (đứng giữa)
Attachments
JPG.JPG
Nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài (đứng giữa)
JPG.JPG (220.25 KB) Viewed 3406 times
mauhoado1945
Thành viên
 
Posts: 3
Joined: Tue Jan 27, 2009 9:27 am
Blog: View Blog (0)
Top

Re: NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI ÁP VONG

Postby bk77 on Sat Apr 11, 2009 10:34 am

Chuyện này báo chí đã viết nhiều rồi, thực hư vẫn còn đang tranh cãi. Tuỳ mỗi người cảm nhận về thế giới tâm linh, miễn sao hướng thiện là được. Cần cảnh giác để ko bị mắc lừa.
bk77
Thành viên
 
Posts: 30
Joined: Fri Dec 05, 2008 10:57 am
Blog: View Blog (0)
Top


Post a reply

Smilies
em22 em36 em26 em39 em29 em35 em31 em34 em32 :D :) ;) :( :o :shock: :? 8-) :lol: :x :P :oops: :cry: :evil: :twisted: :roll: :!: :?: :idea: :arrow: :| :mrgreen: :geek: :ugeek:
Quote Selected
 

Return to Thông báo - Hỏi đáp - Góp ý

Who is online

Users browsing this forum: Alexa [Bot] and 3 guests