Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bichle_kt7 » Mon Apr 15, 2013 3:36 am

Cháu/Em có tham gia diễn đàn Giải pháp Excel, thấy có topic "Hôm nay bạn đang cảm thấy gì....Hãy chia sẻ" - là nơi để thành viên chia sẻ những tâm tư, suy nghĩ của mình. Cháu/ Em rất thích topic đó bởi có những lúc có những điều muốn nói, muốn chia sẻ nhưng không đủ rõ ràng để mở một topic với tiêu đề đầy đủ. Đôi khi chỉ là một ý nghĩ bâng quơ, một chút tâm trạng buồn, hay một niềm vui nho nhỏ muốn sẻ chia cùng mọi người. Vì vậy, em/cháu mạo muội xin phép được mở topic "Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?" ở BinhDinhffc này ạ. Ai có "tâm sự thầm kín" nào cứ thoải mái gõ vào đây cho vơi nỗi lòng ạ, như vậy các thành viên sẽ gần nhau hơn.
Các chú/ anh/bạn thấy thế nào ạ? em39
Đời thay đổi khi ta thay đổi!
bichle_kt7
Thành viên
 
Posts: 42
Joined: Wed Apr 03, 2013 1:20 am
Location: Hoài Nhơn
Has thanked: 118 times
Have thanks: 46 times
Blog: View Blog (1)
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bichle_kt7 » Mon Apr 15, 2013 3:39 am

Cháu/em sẽ xung phong mở hàng trước với bài chia sẻ về Anh Hai của cháu/em - một anh Hai rất rất rất rất rất tuyệt vời ạ. Với em, anh Hai là số một. Bài này em viết trong blog lâu lắm rồi, mới lục lọi tìm ra. Anh Hai là số 1.

13:31 11 thg 1 2011
Anh Hai!

Chúng tôi gọi anh là anh Hai vì anh là chồng của chị Hai. Còn bố vẫn gọi anh là "thằng Cả" hay "Thằng Hai". Chị là chị Hai của 5 đứa nhỏ, còn anh là con út. Anh cưới chị, thế là anh trở thành anh của 5 đứa chúng tôi.



Anh là thầy giáo dạy Toán, chị là cô giáo dạy Văn. Chị dễ thương, tính tình vui vẻ, anh cao ráo, hiền lành. Hai người thật đẹp đôi. Anh chị yêu nhau ba năm rồi cưới.Cả nhà tôi ai cũng yêu quí và thương anh. Đối với bọn tôi, anh là một người anh tuyệt vời, một người anh trai đúng nghĩa chứ không phải là một người anh rể...

Anh hiền, thật thà, không sống bon chen, anh không thích nói lời hoa mỹ, không thích dạy thêm, ít nói nên học trò có vẻ không thích anh. Trước kia anh là con út, được cưng chìu, chỉ việc học hành, không phải lo nghĩ, bận tâm cho người khác. Nhưng từ khi quen chị, anh biết phụ ba nhiều việc mà trước đó anh chưa từng làm, anh biết lo cho các em, lo cho gia đình như một người anh cả. Anh tận tình giảng giải cho mấy đứa nhỏ những bài toán khó, tận tình photo tài liệu, mượn sách cho tụi tôi ôn thi đại học. Tôi bệnh, anh biết ba mẹ bộn bề với công việc đồng án nên giành phần đưa tôi đi Quy Nhơn nhập viện. Chúng tôi thi đại học, anh lo lắng tìm người quen gửi trọ, chở lên phố đón xe rồi giúi tiền cho, dặn dò làm bài cẩn thận.

Mỗi khi nhà có giỗ, Tết đến, anh lại chạy về nhà lau chùi bàn thờ tổ tiên, cho dầu vào đèn, hay cắt tỉa lại hai hàng sùm sụm trước ngõ. Mỗi khi nhà có việc, ba mẹ không nói vì sợ anh vất vả, bận dạy, thế mà không hiểu sao anh biết, anh tranh thủ chạy về giúp ba. Anh cùng ba lợp lại mái chuồng heo khi bão về , phụ ba phát rào, chặt củi vào dịp hè. Khi đó bàn tay anh chai đi, rộp mấy nốt rồi tróc ra thật tội nhưng anh chỉ cười, nụ cười thật hiền.

Mùa gặt, anh như một người nông dân thực thụ. Anh cùng ba bì bõm vác lúa lên bờ ( vì ruộng nhà tôi ở chỗ trũng, vẫn thường bị ngập nước nên phải gặt tay còn máy ngốn chỉ có thể đứng trên đường cái), cho lúa vào máy ngốn, chở lúa về nhà. Anh cùng chúng tôi đội rạ, chất rạ lên cây cùng ba. Mồ hôi ướt đẫm áo ba, ướt đẫm áo anh, tôi thương anh quá.



Anh trở thành anh Hai của tôi khi tôi học lớp 9, giờ tôi đã là sinh viên năm ba. Thời gian không dài, nhưng nó đủ để thể hiện tình cảm mà anh dành cho chị, cho gia đình tôi và tình cảm của ba má và chúng tôi dành cho anh. Ba bảo "thằng Hai ít nói, không xu nịnh, tao thương nó vì thế". Cũng có lúc chị giận anh vì việc gì đó nhưng anh chỉ cười, nụ cười thật hiền, chị nhìn anh và hết giận. Còn đối với chúng tôi, Anh là một người anh Hai thật tuyệt vời.



Tôi viết bài này theo những dòng cảm xúc thực của mình về anh, một cách tự nhiên, không chỉnh sửa. Tôi muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh thật nhiều. Cảm ơn cuộc đời đã mang đến cho chị một người chồng tốt, cho ba má tôi một thằng con trai hiền lành và cho chúng tôi một người anh trai luôn biết quan tâm, lo lắng.
Đời thay đổi khi ta thay đổi!

bichle_kt7
Thành viên
 
Posts: 42
Joined: Wed Apr 03, 2013 1:20 am
Location: Hoài Nhơn
Has thanked: 118 times
Have thanks: 46 times
Blog: View Blog (1)
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Tue Apr 16, 2013 1:53 am

NỤ HÔN MUỘN

Khi dẫn con vào Sài Gòn thi đại học năm 2001, tôi có dịp trở lại thăm con đường Vạn Kiếp sau hai lăm năm- con đường có quá nhiều kỷ niệm của tôi về một thời trai trẻ, về tình yêu của tôi và Huỳnh.
Hầu như lớp bạn thân thiết hồi ấy, tôi chỉ còn liên lạc được với Trần Lộc, đang làm giám đốc Trung tâm văn hóa quận Bình Thạnh.Và, rất may, sau bao năm biệt tin nhau, qua Trần Lộc, tôi biết Huỳnh, hiện đang công tác tại một cơ quan trực thuộc Sở điện lực thành phố Hồ Chí Minh đóng trên đường Phan Đăng Lưu. Như có điều gì đó rất mãnh liệt, không thể cưỡng lại được, thúc giục tôi phải đến gặp Huỳnh, nó giống như cỏ cây không thể không hướng về phía mặt trời mọc, như biển cả vẫn muôn đời nổi sóng. Đó là một ngày đầu tháng bảy. Tôi đến cơ quan của Huỳnh trong trạng thái bồi hồi, phấn khích đến khó tả, bởi tôi cũng không tin là mình có dịp được gặp lại cô bé mười sáu tuổi học lớp chín ngày nào.
- Xin lỗi, anh có việc gì cần sự giúp đỡ? – Huỳnh thong thả ngước lên, hỏi một cách lịch sự.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc :
- Xin hỏi, em có phải là…
- Trời ơi! Anh Duyên, anh vô hồi nào vậy?
Huỳnh đã kịp nhận ra tôi dù một phần tư thế kỷ không găp nhau. Thế là chiều hôm đó sau khi tan tầm ở sở làm, hai đứa lên quán nước trên một con đường nhỏ thuộc quận Phú Nhuận. Công bằng mà nói, Huỳnh đẹp hơn nhiều so với thời con gái, đằm thắm và quý phái, mặc dù đã ở tuổi bốn mốt. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen láy, lấp lánh, và càng quyến rũ hơn so với thuở em yêu tôi.
-Em đẹp hơn ngày xưa nhiều, và nhất là đôi mắt, anh không thể quên được.
Tôi nói và nắm tay Huỳnh đặt lên bàn tay tôi, như tìm lại cái cảm giác âu yếm, ngọt ngào và dịu êm của thời bên nhau thật xa ấy nghe lòng mình một chút nuối tiếc, một chút xót xa, nghe tim mình thổn thức với nỗi niềm của một thời yêu đương cháy bỏng, đắm đuối, và mê say… Huỳnh kể cho tôi nghe về số phận bất hạnh của em. Có chồng năm mười chín tuổi, gần ba mươi tuổi thì ly hôn. Hai đứa con trai, một đứa nghiện ma túy được đưa vào trại cai nghiện, đứa nhỏ đang học lớp mười hai. Huỳnh vẫn sống một mình đã hơn mười năm rồi. Em phải lo tất cả chi phí cho đứa con ở trại cai nghiện cũng như thằng nhỏ còn đi học. Và chồng của Huỳnh đã có vợ khác.
- Số em nó cô đơn mà! Huỳnh xoa xoa bàn tay tôi, ánh mắt buồn buồn, nói chầm chậm.
Nói thật lòng, là thằng đàn ông, cũng không phải là thần thánh, nên sự ham muốn sắc dục là vô cùng, nhất là khi gặp lại người yêu cũ sau một thời gian dài không gặp nhau, đã ly hôn và đang cô đơn. Trong tôi lại bùng cháy dữ dội sự khát khao được cận kề bên nhau, được tay trong tay ôm ấp ái ân dù muộn màng, dù chắp vá, dù không bao nhiêu ngày, như không thể khác được. Thế nhưng số phận đớn đau của Huỳnh đã như tảng băng đè nặng lên người tôi, bóp nghẹt cái dục vọng bản năng của tôi đối với một người phụ nữ đã từng dâng hiến trọn trái tim mình ở tuổi mười sáu, cái tuổi của mộng mơ và thật đẹp của đời con gái.
Sài Gòn lên đèn, lung linh, rực rỡ sắc màu. Tôi và Huỳnh vẫn ngồi bên nhau, như không muốn đánh mất giây phút hoài niệm này. Nó như món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi, như chữ duyên đã được định sẵn cho hai con người đã trót không trọn vẹn cùng nhau thời còn trẻ, được một chút bên nhau khi mái tóc đã bắt đầu có một vài sợi bạc.
- Sao em không đi bước nữa?
Huỳnh cười buồn, không trả lời câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường như đang nhớ về một thời rực rỡ của con “chim én vàng” tung tăng bay lượn mà tôi đặt cho em ngày ấy, cái ngày em mười sáu tuổi. Và, bỗng nhiên trong tôi - bao nhiêu kỷ niệm tràn về…
Nhưng để ngăn chặn những xúc cảm đến bất chợt về những hạnh phúc, đớn đau từ khi Huỳnh có chồng, tôi kể cho em nghe về gia đình của mình, một vợ hai con, đứa con lớn vào Sài Gòn thi đại học, con gái nhỏ hết hè này vào lớp mười một, và vợ tôi thì buôn bán tảo tần nuôi hai con với một chồng.
Có lẽ chuyện tôi kể về bản thân cũng như gia đình của mình như một kết thúc có hậu của một cuộc gặp tâm tình, giải bày những sẻ chia của hai con người đã có một thời yêu nhau, luôn nhớ về nhau- làm tôi trở lại trạng thái tâm lý cân bằng, đẩy lùi những bồi hồi và dục vọng khó cưỡng nổi dù chỉ là một nụ hôn dịu ngọt êm đềm nhưng nóng bỏng khát khao của ngày xưa ấy, cái ngày xưa em viết trên tấm hình của em gửi tặng tôi :
Anh về Bình Định cho em nhớ,
Những đêm dài sánh bước bên anh!
Khi đến lúc phải ra về vì trời khuya lắm rồi, Huỳnh nhìn sâu vào mắt tôi- khẽ nói :
- Đêm nay anh không ở lại với em sao? Bao năm cách biệt, anh không…
Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn.
- Anh sẽ ở lại cùng em, nhưng anh chỉ ngại một điều, là con anh sẽ rất lo lắng và sợ nhiều điều.
Điều tôi nói đã chạm vào trái tim người mẹ vốn có nhiều vất vả, cực nhọc vì con sau khi ly hôn, đã giúp tôi giải được bài toán khó. Huỳnh cười :
- Anh sợ thằng con về mét với bà xã chứ gì? Sài Gòn rộng lớn, có quá nhiều lý do mà anh! Như ngày xưa anh bỏ họp để đi chơi với em, anh báo với chi đoàn là đi đón người thân từ ngoài quê vào, có ai biết đâu!
Tôi bật cười vì chuyện ngày xưa ấy. Huỳnh lắc lắc tay tôi :
- Em nói vui vậy thôi. Anh hãy về để thằng bé khỏi lo. Hơn nữa…
- Hơn nữa sao em?
- Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao?
Tim tôi chợt nhói đau. Tôi biết là Huỳnh vẫn còn yêu tôi rất mãnh liệt. Tôi không phải là gỗ đá, cũng không tránh khỏi cái cảm xúc bồi hồi như thuở mới yêu, nhưng cái gánh nặng áo cơm, trách nhiệm gia đình đã làm trái tim tôi gần như xơ cứng.
- Anh về đi kẻo khuya trời lạnh!- Huỳnh giục tôi.
Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!

Nguyễn Hữu Duyên

Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Dòng thời gian » Tue Apr 16, 2013 2:33 am

Nguyễn Hữu Duyên wrote:NỤ HÔN MUỘN

Khi dẫn con vào Sài Gòn thi đại học năm 2001, tôi có dịp trở lại thăm con đường Vạn Kiếp sau hai lăm năm- con đường có quá nhiều kỷ niệm của tôi về một thời trai trẻ, về tình yêu của tôi và Huỳnh.
Hầu như lớp bạn thân thiết hồi ấy, tôi chỉ còn liên lạc được với Trần Lộc, đang làm giám đốc Trung tâm văn hóa quận Bình Thạnh.Và, rất may, sau bao năm biệt tin nhau, qua Trần Lộc, tôi biết Huỳnh, hiện đang công tác tại một cơ quan trực thuộc Sở điện lực thành phố Hồ Chí Minh đóng trên đường Phan Đăng Lưu. Như có điều gì đó rất mãnh liệt, không thể cưỡng lại được, thúc giục tôi phải đến gặp Huỳnh, nó giống như cỏ cây không thể không hướng về phía mặt trời mọc, như biển cả vẫn muôn đời nổi sóng. Đó là một ngày đầu tháng bảy. Tôi đến cơ quan của Huỳnh trong trạng thái bồi hồi, phấn khích đến khó tả, bởi tôi cũng không tin là mình có dịp được gặp lại cô bé mười sáu tuổi học lớp chín ngày nào.
- Xin lỗi, anh có việc gì cần sự giúp đỡ? – Huỳnh thong thả ngước lên, hỏi một cách lịch sự.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc :
- Xin hỏi, em có phải là…
- Trời ơi! Anh Duyên, anh vô hồi nào vậy?
Huỳnh đã kịp nhận ra tôi dù một phần tư thế kỷ không găp nhau. Thế là chiều hôm đó sau khi tan tầm ở sở làm, hai đứa lên quán nước trên một con đường nhỏ thuộc quận Phú Nhuận. Công bằng mà nói, Huỳnh đẹp hơn nhiều so với thời con gái, đằm thắm và quý phái, mặc dù đã ở tuổi bốn mốt. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen láy, lấp lánh, và càng quyến rũ hơn so với thuở em yêu tôi.
-Em đẹp hơn ngày xưa nhiều, và nhất là đôi mắt, anh không thể quên được.
Tôi nói và nắm tay Huỳnh đặt lên bàn tay tôi, như tìm lại cái cảm giác âu yếm, ngọt ngào và dịu êm của thời bên nhau thật xa ấy nghe lòng mình một chút nuối tiếc, một chút xót xa, nghe tim mình thổn thức với nỗi niềm của một thời yêu đương cháy bỏng, đắm đuối, và mê say… Huỳnh kể cho tôi nghe về số phận bất hạnh của em. Có chồng năm mười chín tuổi, gần ba mươi tuổi thì ly hôn. Hai đứa con trai, một đứa nghiện ma túy được đưa vào trại cai nghiện, đứa nhỏ đang học lớp mười hai. Huỳnh vẫn sống một mình đã hơn mười năm rồi. Em phải lo tất cả chi phí cho đứa con ở trại cai nghiện cũng như thằng nhỏ còn đi học. Và chồng của Huỳnh đã có vợ khác.
- Số em nó cô đơn mà! Huỳnh xoa xoa bàn tay tôi, ánh mắt buồn buồn, nói chầm chậm.
Nói thật lòng, là thằng đàn ông, cũng không phải là thần thánh, nên sự ham muốn sắc dục là vô cùng, nhất là khi gặp lại người yêu cũ sau một thời gian dài không gặp nhau, đã ly hôn và đang cô đơn. Trong tôi lại bùng cháy dữ dội sự khát khao được cận kề bên nhau, được tay trong tay ôm ấp ái ân dù muộn màng, dù chắp vá, dù không bao nhiêu ngày, như không thể khác được. Thế nhưng số phận đớn đau của Huỳnh đã như tảng băng đè nặng lên người tôi, bóp nghẹt cái dục vọng bản năng của tôi đối với một người phụ nữ đã từng dâng hiến trọn trái tim mình ở tuổi mười sáu, cái tuổi của mộng mơ và thật đẹp của đời con gái.
Sài Gòn lên đèn, lung linh, rực rỡ sắc màu. Tôi và Huỳnh vẫn ngồi bên nhau, như không muốn đánh mất giây phút hoài niệm này. Nó như món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi, như chữ duyên đã được định sẵn cho hai con người đã trót không trọn vẹn cùng nhau thời còn trẻ, được một chút bên nhau khi mái tóc đã bắt đầu có một vài sợi bạc.
- Sao em không đi bước nữa?
Huỳnh cười buồn, không trả lời câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường như đang nhớ về một thời rực rỡ của con “chim én vàng” tung tăng bay lượn mà tôi đặt cho em ngày ấy, cái ngày em mười sáu tuổi. Và, bỗng nhiên trong tôi - bao nhiêu kỷ niệm tràn về…
Nhưng để ngăn chặn những xúc cảm đến bất chợt về những hạnh phúc, đớn đau từ khi Huỳnh có chồng, tôi kể cho em nghe về gia đình của mình, một vợ hai con, đứa con lớn vào Sài Gòn thi đại học, con gái nhỏ hết hè này vào lớp mười một, và vợ tôi thì buôn bán tảo tần nuôi hai con với một chồng.
Có lẽ chuyện tôi kể về bản thân cũng như gia đình của mình như một kết thúc có hậu của một cuộc gặp tâm tình, giải bày những sẻ chia của hai con người đã có một thời yêu nhau, luôn nhớ về nhau- làm tôi trở lại trạng thái tâm lý cân bằng, đẩy lùi những bồi hồi và dục vọng khó cưỡng nổi dù chỉ là một nụ hôn dịu ngọt êm đềm nhưng nóng bỏng khát khao của ngày xưa ấy, cái ngày xưa em viết trên tấm hình của em gửi tặng tôi :
Anh về Bình Định cho em nhớ,
Những đêm dài sánh bước bên anh!
Khi đến lúc phải ra về vì trời khuya lắm rồi, Huỳnh nhìn sâu vào mắt tôi- khẽ nói :
- Đêm nay anh không ở lại với em sao? Bao năm cách biệt, anh không…
Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn.
- Anh sẽ ở lại cùng em, nhưng anh chỉ ngại một điều, là con anh sẽ rất lo lắng và sợ nhiều điều.
Điều tôi nói đã chạm vào trái tim người mẹ vốn có nhiều vất vả, cực nhọc vì con sau khi ly hôn, đã giúp tôi giải được bài toán khó. Huỳnh cười :
- Anh sợ thằng con về mét với bà xã chứ gì? Sài Gòn rộng lớn, có quá nhiều lý do mà anh! Như ngày xưa anh bỏ họp để đi chơi với em, anh báo với chi đoàn là đi đón người thân từ ngoài quê vào, có ai biết đâu!
Tôi bật cười vì chuyện ngày xưa ấy. Huỳnh lắc lắc tay tôi :
- Em nói vui vậy thôi. Anh hãy về để thằng bé khỏi lo. Hơn nữa…
- Hơn nữa sao em?
- Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao?
Tim tôi chợt nhói đau. Tôi biết là Huỳnh vẫn còn yêu tôi rất mãnh liệt. Tôi không phải là gỗ đá, cũng không tránh khỏi cái cảm xúc bồi hồi như thuở mới yêu, nhưng cái gánh nặng áo cơm, trách nhiệm gia đình đã làm trái tim tôi gần như xơ cứng.
- Anh về đi kẻo khuya trời lạnh!- Huỳnh giục tôi.
Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!

Nguyễn Hữu Duyên


Anh Duyên cũng đa tình quá ta. Bữa trước thì em Vân, bữa nay thì em Huỳnh!

viewtopic.php?f=66&t=10093&p=117195#p117195
Trên đời nay, ta chỉ thích nhiều thứ!

Dòng thời gian
Năng khiếu
Năng khiếu
 
Posts: 130
Joined: Sun Mar 04, 2012 3:30 pm
Has thanked: 12 times
Have thanks: 25 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Brasil
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby quynhoner » Tue Apr 16, 2013 3:28 am

Dòng thời gian wrote:
Nguyễn Hữu Duyên wrote:[size=150]NỤ HÔN MUỘN

Anh Duyên cũng đa tình quá ta. Bữa trước thì em Vân, bữa nay thì em Huỳnh!
viewtopic.php?f=66&t=10093&p=117195#p117195

Hehe ! Sao cái nào cũng muộn màng vậy hè ?
Ông @Dòng thời gian này kỳ quá ! Thì biết vậy đi ! Ồn ào không cho đọc nữa. :D :D :D
Cuộc đời sóng gió nuôi tôi lớn
Bao lần thất bại dạy tôi khôn

User avatar
quynhoner
Đội phó
Đội phó
 
Posts: 2359
Joined: Tue Jul 27, 2010 3:25 am
Has thanked: 383 times
Have thanks: 864 times
Blog: View Blog (0)
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bastos » Tue Apr 16, 2013 3:46 am

Chau so minh se khong duoc nhu bac wa
User avatar
bastos
Thành viên
 
Posts: 54
Joined: Thu Apr 04, 2013 6:00 am
Location: Phước Thành, Tuy Phước, Bình Định
Has thanked: 5 times
Have thanks: 5 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Manchester united
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby svd » Tue Apr 16, 2013 4:05 am

bastos wrote:Chau so minh se khong duoc nhu bac wa

Không được chuyện gì nói rõ hehe

svd
Năng khiếu
Năng khiếu
 
Posts: 132
Joined: Mon May 16, 2011 6:38 am
Has thanked: 50 times
Have thanks: 21 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Bình Định
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bastos » Tue Apr 16, 2013 4:14 am

Bán @huyduyen thì sau tình yêu là tình bạn đẹp. Còn mối tình đầu của chúng thì tệ lắm

User avatar
bastos
Thành viên
 
Posts: 54
Joined: Thu Apr 04, 2013 6:00 am
Location: Phước Thành, Tuy Phước, Bình Định
Has thanked: 5 times
Have thanks: 5 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Manchester united
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby theanh_hn » Tue Apr 16, 2013 2:07 pm

Nguyễn Hữu Duyên wrote:NỤ HÔN MUỘN

Khi dẫn con vào Sài Gòn thi đại học năm 2001, tôi có dịp trở lại thăm con đường Vạn Kiếp sau hai lăm năm- con đường có quá nhiều kỷ niệm của tôi về một thời trai trẻ, về tình yêu của tôi và Huỳnh.
Hầu như lớp bạn thân thiết hồi ấy, tôi chỉ còn liên lạc được với Trần Lộc, đang làm giám đốc Trung tâm văn hóa quận Bình Thạnh.Và, rất may, sau bao năm biệt tin nhau, qua Trần Lộc, tôi biết Huỳnh, hiện đang công tác tại một cơ quan trực thuộc Sở điện lực thành phố Hồ Chí Minh đóng trên đường Phan Đăng Lưu. Như có điều gì đó rất mãnh liệt, không thể cưỡng lại được, thúc giục tôi phải đến gặp Huỳnh, nó giống như cỏ cây không thể không hướng về phía mặt trời mọc, như biển cả vẫn muôn đời nổi sóng. Đó là một ngày đầu tháng bảy. Tôi đến cơ quan của Huỳnh trong trạng thái bồi hồi, phấn khích đến khó tả, bởi tôi cũng không tin là mình có dịp được gặp lại cô bé mười sáu tuổi học lớp chín ngày nào.
- Xin lỗi, anh có việc gì cần sự giúp đỡ? – Huỳnh thong thả ngước lên, hỏi một cách lịch sự.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc :
- Xin hỏi, em có phải là…
- Trời ơi! Anh Duyên, anh vô hồi nào vậy?
Huỳnh đã kịp nhận ra tôi dù một phần tư thế kỷ không găp nhau. Thế là chiều hôm đó sau khi tan tầm ở sở làm, hai đứa lên quán nước trên một con đường nhỏ thuộc quận Phú Nhuận. Công bằng mà nói, Huỳnh đẹp hơn nhiều so với thời con gái, đằm thắm và quý phái, mặc dù đã ở tuổi bốn mốt. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen láy, lấp lánh, và càng quyến rũ hơn so với thuở em yêu tôi.
-Em đẹp hơn ngày xưa nhiều, và nhất là đôi mắt, anh không thể quên được.
Tôi nói và nắm tay Huỳnh đặt lên bàn tay tôi, như tìm lại cái cảm giác âu yếm, ngọt ngào và dịu êm của thời bên nhau thật xa ấy nghe lòng mình một chút nuối tiếc, một chút xót xa, nghe tim mình thổn thức với nỗi niềm của một thời yêu đương cháy bỏng, đắm đuối, và mê say… Huỳnh kể cho tôi nghe về số phận bất hạnh của em. Có chồng năm mười chín tuổi, gần ba mươi tuổi thì ly hôn. Hai đứa con trai, một đứa nghiện ma túy được đưa vào trại cai nghiện, đứa nhỏ đang học lớp mười hai. Huỳnh vẫn sống một mình đã hơn mười năm rồi. Em phải lo tất cả chi phí cho đứa con ở trại cai nghiện cũng như thằng nhỏ còn đi học. Và chồng của Huỳnh đã có vợ khác.
- Số em nó cô đơn mà! Huỳnh xoa xoa bàn tay tôi, ánh mắt buồn buồn, nói chầm chậm.
Nói thật lòng, là thằng đàn ông, cũng không phải là thần thánh, nên sự ham muốn sắc dục là vô cùng, nhất là khi gặp lại người yêu cũ sau một thời gian dài không gặp nhau, đã ly hôn và đang cô đơn. Trong tôi lại bùng cháy dữ dội sự khát khao được cận kề bên nhau, được tay trong tay ôm ấp ái ân dù muộn màng, dù chắp vá, dù không bao nhiêu ngày, như không thể khác được. Thế nhưng số phận đớn đau của Huỳnh đã như tảng băng đè nặng lên người tôi, bóp nghẹt cái dục vọng bản năng của tôi đối với một người phụ nữ đã từng dâng hiến trọn trái tim mình ở tuổi mười sáu, cái tuổi của mộng mơ và thật đẹp của đời con gái.
Sài Gòn lên đèn, lung linh, rực rỡ sắc màu. Tôi và Huỳnh vẫn ngồi bên nhau, như không muốn đánh mất giây phút hoài niệm này. Nó như món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi, như chữ duyên đã được định sẵn cho hai con người đã trót không trọn vẹn cùng nhau thời còn trẻ, được một chút bên nhau khi mái tóc đã bắt đầu có một vài sợi bạc.
- Sao em không đi bước nữa?
Huỳnh cười buồn, không trả lời câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường như đang nhớ về một thời rực rỡ của con “chim én vàng” tung tăng bay lượn mà tôi đặt cho em ngày ấy, cái ngày em mười sáu tuổi. Và, bỗng nhiên trong tôi - bao nhiêu kỷ niệm tràn về…
Nhưng để ngăn chặn những xúc cảm đến bất chợt về những hạnh phúc, đớn đau từ khi Huỳnh có chồng, tôi kể cho em nghe về gia đình của mình, một vợ hai con, đứa con lớn vào Sài Gòn thi đại học, con gái nhỏ hết hè này vào lớp mười một, và vợ tôi thì buôn bán tảo tần nuôi hai con với một chồng.
Có lẽ chuyện tôi kể về bản thân cũng như gia đình của mình như một kết thúc có hậu của một cuộc gặp tâm tình, giải bày những sẻ chia của hai con người đã có một thời yêu nhau, luôn nhớ về nhau- làm tôi trở lại trạng thái tâm lý cân bằng, đẩy lùi những bồi hồi và dục vọng khó cưỡng nổi dù chỉ là một nụ hôn dịu ngọt êm đềm nhưng nóng bỏng khát khao của ngày xưa ấy, cái ngày xưa em viết trên tấm hình của em gửi tặng tôi :
Anh về Bình Định cho em nhớ,
Những đêm dài sánh bước bên anh!
Khi đến lúc phải ra về vì trời khuya lắm rồi, Huỳnh nhìn sâu vào mắt tôi- khẽ nói :
- Đêm nay anh không ở lại với em sao? Bao năm cách biệt, anh không…
Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn.
- Anh sẽ ở lại cùng em, nhưng anh chỉ ngại một điều, là con anh sẽ rất lo lắng và sợ nhiều điều.
Điều tôi nói đã chạm vào trái tim người mẹ vốn có nhiều vất vả, cực nhọc vì con sau khi ly hôn, đã giúp tôi giải được bài toán khó. Huỳnh cười :
- Anh sợ thằng con về mét với bà xã chứ gì? Sài Gòn rộng lớn, có quá nhiều lý do mà anh! Như ngày xưa anh bỏ họp để đi chơi với em, anh báo với chi đoàn là đi đón người thân từ ngoài quê vào, có ai biết đâu!
Tôi bật cười vì chuyện ngày xưa ấy. Huỳnh lắc lắc tay tôi :
- Em nói vui vậy thôi. Anh hãy về để thằng bé khỏi lo. Hơn nữa…
- Hơn nữa sao em?
- Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao?
Tim tôi chợt nhói đau. Tôi biết là Huỳnh vẫn còn yêu tôi rất mãnh liệt. Tôi không phải là gỗ đá, cũng không tránh khỏi cái cảm xúc bồi hồi như thuở mới yêu, nhưng cái gánh nặng áo cơm, trách nhiệm gia đình đã làm trái tim tôi gần như xơ cứng.
- Anh về đi kẻo khuya trời lạnh!- Huỳnh giục tôi.
Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!

Nguyễn Hữu Duyên


Đọc và ngồi ngẫm thấy dáng ta,
Thuở ngày xưa ấy, thuở chia xa
Anh đi tìm Bến sông trăng đợi
Cánh nhạn bay về, giọt Châu sa!
[*]
MẤT NIỀM TIN SQC

User avatar
theanh_hn
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Posts: 893
Joined: Thu Mar 12, 2009 3:41 pm
Has thanked: 16 times
Have thanks: 31 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: V. Ninh Bình, Đồng Tâm Long An
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bichle_kt7 » Tue Apr 16, 2013 3:41 pm

Hôm nay có việc gấp nên phải tăng ca. Hơn chục thùng chứng từ bự từ cái năm lâu lắc lâu lơ được khuân lên từ kho. Bữa trưa và bữa tối thay vì xuống căn tin như mọi khi thì có người mang lên tận phòng họp. Trưa cả phòng chỉ dừng lại ăn 15ph rồi lại cắm cuí làm tiếp cho kịp, bữa tối cũng vậy.........8h30, vì ở xa nên mình được về trước, các "chiến sĩ" Bình Dương vẫn tiếp tục chiến đấu...Từ cửa bus nhìn thấy công nhân tan ca, ai cũng vội vã để có thể về nhà nhanh nhất. Nhìn ra cổng, thấy rất nhiều người chồng chở con đứng đợi đón vợ. Những người vợ- người mẹ trẻ, gương mặt mệt mỏi sau 1 ngày làm việc vất vả, nhưng vẫn cười rạng rỡ với chồng con. Mình cảm nhận được niềm hạnh phúc giản dị sau những nụ cười đó!
Lần đầu tiên tăng ca, cộng thêm việc suốt gần 12h chỉ dán mắt vào chứng từ, số liệu nên mình khá mệt.
Ngồi trên bus, lại nhớ cảnh tan ca lúc nãy, lại nhớ đến mình "ngày xưa" hồi hè năm 2, cũng đi làm công nhân, cũng tăng ca làm đến 12h một ngày. Nhớ đến cái note "Tự nhiên liên tưởng" của hồi ấy......cũng giống như những suy nghĩ lúc này của mình. Thế nên về tới nhà đúng 10h, dù mắt muốn díp lại rồi, vẫn muốn lên đây chia sẻ:
Tự nhiên liên tưởng
Học bổng 1.2 nhưng vẫn thiếu 10 ngàn nữa thì mới đủ tiền học phí cho kì sau. Cũng tại học phí tăng.

Buổi tối, nó đọc tờ Thời báo Kinh tế Sg chị mang trên Nh về. Nó thấy có chuyên mục bàn về vấn đề tăng lương tối thiểu. Lương thì có tăng nhưng đời sống công nhân và viên chức vẫn khó khăn. Thậm chí từ khi có thông tin tăng lương, lương chưa thấy tăng mà giá cả hàng hóa ở chợ đã rục rịch tăng rồi. Lý do thật đơn giản, tăng lương thì giá cả phải tăng thôi. Chỉ tội nghiệp cho những anh chị, cô dì, những chú bác ngày ngày làm việc vất vả mà cuộc sống vẫn khó khăn. Lương bảo tăng, chưa tăng thì giá cả đã "leo thang", chưa kể cái chỉ số lạm phát gì gì đó đã ở mức hai con số 11,75%, hic, nghèo vẫn hoàn nghèo. Nó đọc mà bỗng dưng liên tưởng đến học phí và học bổng của nó, híc.........

Nó cũng bỗng suy nghĩ về đời sống của những anh chị công nhân. Cũng tại trước nó cũng từng đi làm công nhân ở Visip, dù chỉ vỏn vẹn một tháng hè, nhưng nó cũng hiểu lắm nỗi vất vả, khổ nhọc của họ. Làm công nhân, nó biết thức dậy từ lúc 4h30, từ 5h15 đã ra khỏi nhà, đạp xe hơn 5km để tới công ty, vội vã ăn cái bánh và vào xưởng giao ca đúng giờ. Buổi sáng không khí thật trong lành và khoáng đãng. Trước đây ở quê hay ở thành phố nó chưa bao giờ ra đường vào giờ đó.

Là công nhân, nó rèn tính kiên trì, biết làm việc liên tục suốt 12h. Lần đầu tiên, mới 10h trưa, nó đói kinh khủng và mong tới giờ cơm.

Là công nhân, nó biết thức khuya, chăm chỉ làm việc suốt từ lúc 6h chiều đến 6h sáng hôm sau.

Là công nhân, nó thèm được ngủ, nó mới thấy giấc ngủ thật đáng quí biết bao.

Là công nhân, nó biết quí từng đồng tiền mà nó làm ra.

Là công nhân, nó được tiếp xúc với thật nhiều người, với những tính cách khác biệt nhau, tốt bụng có, thân thiện có, dối dang có, chăm chỉ có, mánh lới trốn việc có, láo xược có. Ở đó, nó biết cách ứng xử với mọi người, biết nhận sự quan tâm của những người đồng hương và hung dữ khi cần thiết để bảo vệ mình.

Ở đó, nó cảm nhận được tình anh em, sự quan tâm và giúp đỡ. Nó học được cách giải quyết của một anh quản đốc khi công nhân chống đối, khi bị sếp trên hiểu lầm. Nó học được cách giám đốc nước ngoài tiếp xúc và gần gũi nói chuyện, tâm sự với toàn thể công nhân nhằm ngăn chặn một cuộc đình công có nguy cơ xảy ra...Nó cũng biết những mánh lới mà một Ma cũ bắt nạt ma mới................

.
Là công nhân, nó hiểu được sự vất vả khổ cực. Làm nhiều nhưng thu nhập chẳng là bao. Nó biết mức lương cơ bản mà một công ty nước ngoài trả cho công nhân một tháng hai mươi sáu ngày làm việc, mỗi ngày tám giờ chỉ có một triệu ba trăm năm chục ngàn. Với khoảng tiền đó, họ phải nuôi sống mình, và phải dành để nuôi cả gia đình nữa.

Bỗng dưng, nó lại nghĩ đến môn kinh tế chính trị hay gì gì đó. Gì nhỉ, đại khái là tiền lương là giá cả cho lao động sống, nó phải đủ nuôi sống người lao động, tạo ra giá trị lao động mới và nuối cả thế hệ lao động trong tương lai tức là con cái của họ nữa. Phải không nhỉ, nó chỉ nhớ man mán vậy thôi. Nhưng với đồng lương ít ỏi đó, họ có thể có được cuộc sống đầy đủ cho riêng mình hay chưa nói gì đến con cái, gia đình và đầu tư cho tương lai. ..........

Nó lại nhớ đến bài hát gì đó của PHi Hùng về cuộc sống công nhân. Và nó cũng hiểu và khâm phục những chị công nhân, bằng hay lớn hơn nó vài tuổi, ngày làm mười hai tiếng 6h sáng đến 6h chiều, tối về lại tranh thủ đi học trung cấp kế toán.

Nó vẫn hay nghe về tình trạng thừa thầy, thiếu thợ. Nhưng với mức lương và điều kiện sống như vậy, ai dũng cảm hay thích thú đi làm thợ hơn là làm thầy.......................!!!!!!!!!!!!!!!!??????????


Làm công nhân, có đôi lúc nó thấy thật thoải mái vì đầu óc không phải suy nghĩ gì hết.

Nhưng nó luôn thấy thèm ngủ, không đủ thời gian cho những sở thích của nó. Dù sáng nó đi làm, có anh dậy mở cửa, dắt xe ra giùm, quần áo đã có chị giặt, cơm nước đã có chị lo. Nó chỉ có việc đi làm về, tắm rửa, ăn cơm và ngủ. Vậy mà nó còn thấy mệt, huống chi là những anh chị còn có con nhỏ và cả gia đình đang chờ chăm sóc.....................


Làm công nhân, nó biết quí từng đồng tiền lẻ, hiểu được cuộc sống khó khăn, thiếu thốn của các anh chị công nhân, nó biết gắng sức làm hết việc, biết cẩn thận trong từng chi tiết giống quy tắc 5s vậy, biết thức dậy đi làm đúng giờ và nó biết trân trọng những gì ba má dành cho nó, chăm lo cho nó.

Nó biết chỉ có học nó mới có được cuộc sống ổn định trong tương lai.

Một tháng làm công nhân đã cho nó thật nhiều điều thú vị. Cảm ơn anh đã cho nó có cơ hội học được những bài học không có trong sách vở như thế.....................
Đời thay đổi khi ta thay đổi!

bichle_kt7
Thành viên
 
Posts: 42
Joined: Wed Apr 03, 2013 1:20 am
Location: Hoài Nhơn
Has thanked: 118 times
Have thanks: 46 times
Blog: View Blog (1)
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby trung_eva » Tue Apr 16, 2013 4:24 pm

bastos wrote:Bán @huyduyen thì sau tình yêu là tình bạn đẹp. Còn mối tình đầu của chúng thì tệ lắm

Bastos có xĩn không và viết sai tùm lum vậy?

trung_eva
Đội trẻ
Đội trẻ
 
Posts: 286
Joined: Sat Dec 08, 2012 3:20 am
Location: Thôn Xuân An- Cát Minh - Phù Cát _ Bình Định
Has thanked: 97 times
Have thanks: 127 times
Blog: View Blog (0)
Fan of: Binh Dinh
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Wed Apr 17, 2013 4:51 am

bichle_kt7 wrote:Cháu/em sẽ xung phong mở hàng trước với bài chia sẻ về Anh Hai của cháu/em - một anh Hai rất rất rất rất rất tuyệt vời ạ. Với em, anh Hai là số một. Bài này em viết trong blog lâu lắm rồi, mới lục lọi tìm ra. Anh Hai là số 1.

13:31 11 thg 1 2011
Anh Hai!

Chúng tôi gọi anh là anh Hai vì anh là chồng của chị Hai. Còn bố vẫn gọi anh là "thằng Cả" hay "Thằng Hai". Chị là chị Hai của 5 đứa nhỏ, còn anh là con út. Anh cưới chị, thế là anh trở thành anh của 5 đứa chúng tôi.



Anh là thầy giáo dạy Toán, chị là cô giáo dạy Văn. Chị dễ thương, tính tình vui vẻ, anh cao ráo, hiền lành. Hai người thật đẹp đôi. Anh chị yêu nhau ba năm rồi cưới.Cả nhà tôi ai cũng yêu quí và thương anh. Đối với bọn tôi, anh là một người anh tuyệt vời, một người anh trai đúng nghĩa chứ không phải là một người anh rể...

Anh hiền, thật thà, không sống bon chen, anh không thích nói lời hoa mỹ, không thích dạy thêm, ít nói nên học trò có vẻ không thích anh. Trước kia anh là con út, được cưng chìu, chỉ việc học hành, không phải lo nghĩ, bận tâm cho người khác. Nhưng từ khi quen chị, anh biết phụ ba nhiều việc mà trước đó anh chưa từng làm, anh biết lo cho các em, lo cho gia đình như một người anh cả. Anh tận tình giảng giải cho mấy đứa nhỏ những bài toán khó, tận tình photo tài liệu, mượn sách cho tụi tôi ôn thi đại học. Tôi bệnh, anh biết ba mẹ bộn bề với công việc đồng án nên giành phần đưa tôi đi Quy Nhơn nhập viện. Chúng tôi thi đại học, anh lo lắng tìm người quen gửi trọ, chở lên phố đón xe rồi giúi tiền cho, dặn dò làm bài cẩn thận.

Mỗi khi nhà có giỗ, Tết đến, anh lại chạy về nhà lau chùi bàn thờ tổ tiên, cho dầu vào đèn, hay cắt tỉa lại hai hàng sùm sụm trước ngõ. Mỗi khi nhà có việc, ba mẹ không nói vì sợ anh vất vả, bận dạy, thế mà không hiểu sao anh biết, anh tranh thủ chạy về giúp ba. Anh cùng ba lợp lại mái chuồng heo khi bão về , phụ ba phát rào, chặt củi vào dịp hè. Khi đó bàn tay anh chai đi, rộp mấy nốt rồi tróc ra thật tội nhưng anh chỉ cười, nụ cười thật hiền.

Mùa gặt, anh như một người nông dân thực thụ. Anh cùng ba bì bõm vác lúa lên bờ ( vì ruộng nhà tôi ở chỗ trũng, vẫn thường bị ngập nước nên phải gặt tay còn máy ngốn chỉ có thể đứng trên đường cái), cho lúa vào máy ngốn, chở lúa về nhà. Anh cùng chúng tôi đội rạ, chất rạ lên cây cùng ba. Mồ hôi ướt đẫm áo ba, ướt đẫm áo anh, tôi thương anh quá.


Anh trở thành anh Hai của tôi khi tôi học lớp 9, giờ tôi đã là sinh viên năm ba. Thời gian không dài, nhưng nó đủ để thể hiện tình cảm mà anh dành cho chị, cho gia đình tôi và tình cảm của ba má và chúng tôi dành cho anh. Ba bảo "thằng Hai ít nói, không xu nịnh, tao thương nó vì thế". Cũng có lúc chị giận anh vì việc gì đó nhưng anh chỉ cười, nụ cười thật hiền, chị nhìn anh và hết giận. Còn đối với chúng tôi, Anh là một người anh Hai thật tuyệt vời.



Tôi viết bài này theo những dòng cảm xúc thực của mình về anh, một cách tự nhiên, không chỉnh sửa. Tôi muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh thật nhiều. Cảm ơn cuộc đời đã mang đến cho chị một người chồng tốt, cho ba má tôi một thằng con trai hiền lành và cho chúng tôi một người anh trai luôn biết quan tâm, lo lắng.
Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Wed Apr 17, 2013 4:53 am

Một bài viết dễ thương, chân tình!

Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Fri Apr 19, 2013 11:22 am

Bạn đã từng ăn bún, phở tại cái quán Phở & Bún ở 74 Huỳnh Văn Lũy, TP Thủ Dầu Một, chưa nhỉ? Nhiều anh em binhdinhffc đã đến rồi đấy.
Attachments
Quán Phở 1.jpg
Quán Phở 1.jpg (115.14 KiB) Viewed 149 times
Quán Phở 2.jpg
Quán Phở 2.jpg (97.23 KiB) Viewed 150 times
Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bundooroo » Fri Apr 19, 2013 12:18 pm

quán của anh Duyên hả? Bữa nào em ghé! :no1:
TÔI YÊU BÌNH ĐỊNH!

User avatar
bundooroo
Giám sát
 
Posts: 8439
Joined: Sun Apr 13, 2008 10:06 am
Has thanked: 1170 times
Have thanks: 445 times
Blog: View Blog (27)
Fan of: Binh Dinh, MU, Barca, Inter!
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Fri Apr 19, 2013 12:24 pm

bundooroo wrote:quán của anh Duyên hả? Bữa nào em ghé! :no1:

Đúng rồi, là quán của HD, bữa nào có dịp xuống Thủ Dầu Một, thì ghé Bundooroo nhé!
Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby bichle_kt7 » Fri Apr 19, 2013 12:45 pm

Nguyễn Hữu Duyên wrote:Bạn đã từng ăn bún, phở tại cái quán Phở & Bún ở 74 Huỳnh Văn Lũy, TP Thủ Dầu Một, chưa nhỉ? Nhiều anh em binhdinhffc đã đến rồi đấy.

Hom nay chau xuong My Phuoc 3 duoi Ben Cat, co di qua Thu Dau Mot ma chau khong biet nha chu o doan nao. Tai Chau chi biet moi dai lo Binh Duong. (Chau quen dung desktop nen gio dung laptop cua anh re nen ko biet chinh go tieng Viet o cho nao. Chu thong cam, hic)
Đời thay đổi khi ta thay đổi!
bichle_kt7
Thành viên
 
Posts: 42
Joined: Wed Apr 03, 2013 1:20 am
Location: Hoài Nhơn
Has thanked: 118 times
Have thanks: 46 times
Blog: View Blog (1)
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby cuongbd777 » Fri Apr 19, 2013 12:50 pm

Nhà chú ở số 74 Huỳnh Văn Lũy (Phở Duyên), cháu chạy tới đèn xanh đỏ gần Big C rồi rẽ vào Huỳnh văn lũy rồi chạy khoảng 700m là tới nhà chú?
cuongbd777
Thành viên
 
Posts: 58
Joined: Mon Jun 23, 2008 1:57 pm
Has thanked: 0 time
Have thanks: 1 time
Blog: View Blog (8)
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Fri Apr 19, 2013 1:16 pm

bichle_kt7 wrote:
Nguyễn Hữu Duyên wrote:Bạn đã từng ăn bún, phở tại cái quán Phở & Bún ở 74 Huỳnh Văn Lũy, TP Thủ Dầu Một, chưa nhỉ? Nhiều anh em binhdinhffc đã đến rồi đấy.

Hom nay chau xuong My Phuoc 3 duoi Ben Cat, co di qua Thu Dau Mot ma chau khong biet nha chu o doan nao. Tai Chau chi biet moi dai lo Binh Duong. (Chau quen dung desktop nen gio dung laptop cua anh re nen ko biet chinh go tieng Viet o cho nao. Chu thong cam, hic)

Đường Huỳnh Văn Lũy đối diện với trụ sở UBND TP Thủ Dầu Một, tức là cách Đài Truyền hình Bình Dương khoảng 1 cây số (hướng đi ra khu du lịch Đại Nam). Và từ ngã 3 Đại lộ Bình Dương - Huỳnh Văn Lũy đi thêm khoảng 500 - 700 mét là đến số nhà 74 HVL. Vậy nhé cháu! Chúc cháu khỏe, vui!
Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Re: Hôm nay bạn có gì muốn chia sẻ!?

Postby Nguyễn Hữu Duyên » Fri Apr 19, 2013 1:21 pm

cuongbd777 wrote:Nhà chú ở số 74 Huỳnh Văn Lũy (Phở Duyên), cháu chạy tới đèn xanh đỏ gần Big C rồi rẽ vào Huỳnh văn lũy rồi chạy khoảng 700m là tới nhà chú?

Như vậy là chính xác rồi. Hẹn gặp, cháu nhé!

Nguyễn Hữu Duyên
Thành viên
 
Posts: 44
Joined: Sun Feb 17, 2013 6:28 am
Has thanked: 13 times
Have thanks: 62 times
Blog: View Blog (1)
Fan of: M.U
Top

Next

Return to Người Bình Định bốn phương

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 3 guests