Các chú/ anh/bạn thấy thế nào ạ?

Nguyễn Hữu Duyên wrote:NỤ HÔN MUỘN
Khi dẫn con vào Sài Gòn thi đại học năm 2001, tôi có dịp trở lại thăm con đường Vạn Kiếp sau hai lăm năm- con đường có quá nhiều kỷ niệm của tôi về một thời trai trẻ, về tình yêu của tôi và Huỳnh.
Hầu như lớp bạn thân thiết hồi ấy, tôi chỉ còn liên lạc được với Trần Lộc, đang làm giám đốc Trung tâm văn hóa quận Bình Thạnh.Và, rất may, sau bao năm biệt tin nhau, qua Trần Lộc, tôi biết Huỳnh, hiện đang công tác tại một cơ quan trực thuộc Sở điện lực thành phố Hồ Chí Minh đóng trên đường Phan Đăng Lưu. Như có điều gì đó rất mãnh liệt, không thể cưỡng lại được, thúc giục tôi phải đến gặp Huỳnh, nó giống như cỏ cây không thể không hướng về phía mặt trời mọc, như biển cả vẫn muôn đời nổi sóng. Đó là một ngày đầu tháng bảy. Tôi đến cơ quan của Huỳnh trong trạng thái bồi hồi, phấn khích đến khó tả, bởi tôi cũng không tin là mình có dịp được gặp lại cô bé mười sáu tuổi học lớp chín ngày nào.
- Xin lỗi, anh có việc gì cần sự giúp đỡ? – Huỳnh thong thả ngước lên, hỏi một cách lịch sự.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc :
- Xin hỏi, em có phải là…
- Trời ơi! Anh Duyên, anh vô hồi nào vậy?
Huỳnh đã kịp nhận ra tôi dù một phần tư thế kỷ không găp nhau. Thế là chiều hôm đó sau khi tan tầm ở sở làm, hai đứa lên quán nước trên một con đường nhỏ thuộc quận Phú Nhuận. Công bằng mà nói, Huỳnh đẹp hơn nhiều so với thời con gái, đằm thắm và quý phái, mặc dù đã ở tuổi bốn mốt. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen láy, lấp lánh, và càng quyến rũ hơn so với thuở em yêu tôi.
-Em đẹp hơn ngày xưa nhiều, và nhất là đôi mắt, anh không thể quên được.
Tôi nói và nắm tay Huỳnh đặt lên bàn tay tôi, như tìm lại cái cảm giác âu yếm, ngọt ngào và dịu êm của thời bên nhau thật xa ấy nghe lòng mình một chút nuối tiếc, một chút xót xa, nghe tim mình thổn thức với nỗi niềm của một thời yêu đương cháy bỏng, đắm đuối, và mê say… Huỳnh kể cho tôi nghe về số phận bất hạnh của em. Có chồng năm mười chín tuổi, gần ba mươi tuổi thì ly hôn. Hai đứa con trai, một đứa nghiện ma túy được đưa vào trại cai nghiện, đứa nhỏ đang học lớp mười hai. Huỳnh vẫn sống một mình đã hơn mười năm rồi. Em phải lo tất cả chi phí cho đứa con ở trại cai nghiện cũng như thằng nhỏ còn đi học. Và chồng của Huỳnh đã có vợ khác.
- Số em nó cô đơn mà! Huỳnh xoa xoa bàn tay tôi, ánh mắt buồn buồn, nói chầm chậm.
Nói thật lòng, là thằng đàn ông, cũng không phải là thần thánh, nên sự ham muốn sắc dục là vô cùng, nhất là khi gặp lại người yêu cũ sau một thời gian dài không gặp nhau, đã ly hôn và đang cô đơn. Trong tôi lại bùng cháy dữ dội sự khát khao được cận kề bên nhau, được tay trong tay ôm ấp ái ân dù muộn màng, dù chắp vá, dù không bao nhiêu ngày, như không thể khác được. Thế nhưng số phận đớn đau của Huỳnh đã như tảng băng đè nặng lên người tôi, bóp nghẹt cái dục vọng bản năng của tôi đối với một người phụ nữ đã từng dâng hiến trọn trái tim mình ở tuổi mười sáu, cái tuổi của mộng mơ và thật đẹp của đời con gái.
Sài Gòn lên đèn, lung linh, rực rỡ sắc màu. Tôi và Huỳnh vẫn ngồi bên nhau, như không muốn đánh mất giây phút hoài niệm này. Nó như món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi, như chữ duyên đã được định sẵn cho hai con người đã trót không trọn vẹn cùng nhau thời còn trẻ, được một chút bên nhau khi mái tóc đã bắt đầu có một vài sợi bạc.
- Sao em không đi bước nữa?
Huỳnh cười buồn, không trả lời câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường như đang nhớ về một thời rực rỡ của con “chim én vàng” tung tăng bay lượn mà tôi đặt cho em ngày ấy, cái ngày em mười sáu tuổi. Và, bỗng nhiên trong tôi - bao nhiêu kỷ niệm tràn về…
Nhưng để ngăn chặn những xúc cảm đến bất chợt về những hạnh phúc, đớn đau từ khi Huỳnh có chồng, tôi kể cho em nghe về gia đình của mình, một vợ hai con, đứa con lớn vào Sài Gòn thi đại học, con gái nhỏ hết hè này vào lớp mười một, và vợ tôi thì buôn bán tảo tần nuôi hai con với một chồng.
Có lẽ chuyện tôi kể về bản thân cũng như gia đình của mình như một kết thúc có hậu của một cuộc gặp tâm tình, giải bày những sẻ chia của hai con người đã có một thời yêu nhau, luôn nhớ về nhau- làm tôi trở lại trạng thái tâm lý cân bằng, đẩy lùi những bồi hồi và dục vọng khó cưỡng nổi dù chỉ là một nụ hôn dịu ngọt êm đềm nhưng nóng bỏng khát khao của ngày xưa ấy, cái ngày xưa em viết trên tấm hình của em gửi tặng tôi :
Anh về Bình Định cho em nhớ,
Những đêm dài sánh bước bên anh!
Khi đến lúc phải ra về vì trời khuya lắm rồi, Huỳnh nhìn sâu vào mắt tôi- khẽ nói :
- Đêm nay anh không ở lại với em sao? Bao năm cách biệt, anh không…
Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn.
- Anh sẽ ở lại cùng em, nhưng anh chỉ ngại một điều, là con anh sẽ rất lo lắng và sợ nhiều điều.
Điều tôi nói đã chạm vào trái tim người mẹ vốn có nhiều vất vả, cực nhọc vì con sau khi ly hôn, đã giúp tôi giải được bài toán khó. Huỳnh cười :
- Anh sợ thằng con về mét với bà xã chứ gì? Sài Gòn rộng lớn, có quá nhiều lý do mà anh! Như ngày xưa anh bỏ họp để đi chơi với em, anh báo với chi đoàn là đi đón người thân từ ngoài quê vào, có ai biết đâu!
Tôi bật cười vì chuyện ngày xưa ấy. Huỳnh lắc lắc tay tôi :
- Em nói vui vậy thôi. Anh hãy về để thằng bé khỏi lo. Hơn nữa…
- Hơn nữa sao em?
- Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao?
Tim tôi chợt nhói đau. Tôi biết là Huỳnh vẫn còn yêu tôi rất mãnh liệt. Tôi không phải là gỗ đá, cũng không tránh khỏi cái cảm xúc bồi hồi như thuở mới yêu, nhưng cái gánh nặng áo cơm, trách nhiệm gia đình đã làm trái tim tôi gần như xơ cứng.
- Anh về đi kẻo khuya trời lạnh!- Huỳnh giục tôi.
Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!
Nguyễn Hữu Duyên
Dòng thời gian wrote:Nguyễn Hữu Duyên wrote:[size=150]NỤ HÔN MUỘN
Anh Duyên cũng đa tình quá ta. Bữa trước thì em Vân, bữa nay thì em Huỳnh!
viewtopic.php?f=66&t=10093&p=117195#p117195
bastos wrote:Chau so minh se khong duoc nhu bac wa
Nguyễn Hữu Duyên wrote:NỤ HÔN MUỘN
Khi dẫn con vào Sài Gòn thi đại học năm 2001, tôi có dịp trở lại thăm con đường Vạn Kiếp sau hai lăm năm- con đường có quá nhiều kỷ niệm của tôi về một thời trai trẻ, về tình yêu của tôi và Huỳnh.
Hầu như lớp bạn thân thiết hồi ấy, tôi chỉ còn liên lạc được với Trần Lộc, đang làm giám đốc Trung tâm văn hóa quận Bình Thạnh.Và, rất may, sau bao năm biệt tin nhau, qua Trần Lộc, tôi biết Huỳnh, hiện đang công tác tại một cơ quan trực thuộc Sở điện lực thành phố Hồ Chí Minh đóng trên đường Phan Đăng Lưu. Như có điều gì đó rất mãnh liệt, không thể cưỡng lại được, thúc giục tôi phải đến gặp Huỳnh, nó giống như cỏ cây không thể không hướng về phía mặt trời mọc, như biển cả vẫn muôn đời nổi sóng. Đó là một ngày đầu tháng bảy. Tôi đến cơ quan của Huỳnh trong trạng thái bồi hồi, phấn khích đến khó tả, bởi tôi cũng không tin là mình có dịp được gặp lại cô bé mười sáu tuổi học lớp chín ngày nào.
- Xin lỗi, anh có việc gì cần sự giúp đỡ? – Huỳnh thong thả ngước lên, hỏi một cách lịch sự.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc :
- Xin hỏi, em có phải là…
- Trời ơi! Anh Duyên, anh vô hồi nào vậy?
Huỳnh đã kịp nhận ra tôi dù một phần tư thế kỷ không găp nhau. Thế là chiều hôm đó sau khi tan tầm ở sở làm, hai đứa lên quán nước trên một con đường nhỏ thuộc quận Phú Nhuận. Công bằng mà nói, Huỳnh đẹp hơn nhiều so với thời con gái, đằm thắm và quý phái, mặc dù đã ở tuổi bốn mốt. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen láy, lấp lánh, và càng quyến rũ hơn so với thuở em yêu tôi.
-Em đẹp hơn ngày xưa nhiều, và nhất là đôi mắt, anh không thể quên được.
Tôi nói và nắm tay Huỳnh đặt lên bàn tay tôi, như tìm lại cái cảm giác âu yếm, ngọt ngào và dịu êm của thời bên nhau thật xa ấy nghe lòng mình một chút nuối tiếc, một chút xót xa, nghe tim mình thổn thức với nỗi niềm của một thời yêu đương cháy bỏng, đắm đuối, và mê say… Huỳnh kể cho tôi nghe về số phận bất hạnh của em. Có chồng năm mười chín tuổi, gần ba mươi tuổi thì ly hôn. Hai đứa con trai, một đứa nghiện ma túy được đưa vào trại cai nghiện, đứa nhỏ đang học lớp mười hai. Huỳnh vẫn sống một mình đã hơn mười năm rồi. Em phải lo tất cả chi phí cho đứa con ở trại cai nghiện cũng như thằng nhỏ còn đi học. Và chồng của Huỳnh đã có vợ khác.
- Số em nó cô đơn mà! Huỳnh xoa xoa bàn tay tôi, ánh mắt buồn buồn, nói chầm chậm.
Nói thật lòng, là thằng đàn ông, cũng không phải là thần thánh, nên sự ham muốn sắc dục là vô cùng, nhất là khi gặp lại người yêu cũ sau một thời gian dài không gặp nhau, đã ly hôn và đang cô đơn. Trong tôi lại bùng cháy dữ dội sự khát khao được cận kề bên nhau, được tay trong tay ôm ấp ái ân dù muộn màng, dù chắp vá, dù không bao nhiêu ngày, như không thể khác được. Thế nhưng số phận đớn đau của Huỳnh đã như tảng băng đè nặng lên người tôi, bóp nghẹt cái dục vọng bản năng của tôi đối với một người phụ nữ đã từng dâng hiến trọn trái tim mình ở tuổi mười sáu, cái tuổi của mộng mơ và thật đẹp của đời con gái.
Sài Gòn lên đèn, lung linh, rực rỡ sắc màu. Tôi và Huỳnh vẫn ngồi bên nhau, như không muốn đánh mất giây phút hoài niệm này. Nó như món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi, như chữ duyên đã được định sẵn cho hai con người đã trót không trọn vẹn cùng nhau thời còn trẻ, được một chút bên nhau khi mái tóc đã bắt đầu có một vài sợi bạc.
- Sao em không đi bước nữa?
Huỳnh cười buồn, không trả lời câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường như đang nhớ về một thời rực rỡ của con “chim én vàng” tung tăng bay lượn mà tôi đặt cho em ngày ấy, cái ngày em mười sáu tuổi. Và, bỗng nhiên trong tôi - bao nhiêu kỷ niệm tràn về…
Nhưng để ngăn chặn những xúc cảm đến bất chợt về những hạnh phúc, đớn đau từ khi Huỳnh có chồng, tôi kể cho em nghe về gia đình của mình, một vợ hai con, đứa con lớn vào Sài Gòn thi đại học, con gái nhỏ hết hè này vào lớp mười một, và vợ tôi thì buôn bán tảo tần nuôi hai con với một chồng.
Có lẽ chuyện tôi kể về bản thân cũng như gia đình của mình như một kết thúc có hậu của một cuộc gặp tâm tình, giải bày những sẻ chia của hai con người đã có một thời yêu nhau, luôn nhớ về nhau- làm tôi trở lại trạng thái tâm lý cân bằng, đẩy lùi những bồi hồi và dục vọng khó cưỡng nổi dù chỉ là một nụ hôn dịu ngọt êm đềm nhưng nóng bỏng khát khao của ngày xưa ấy, cái ngày xưa em viết trên tấm hình của em gửi tặng tôi :
Anh về Bình Định cho em nhớ,
Những đêm dài sánh bước bên anh!
Khi đến lúc phải ra về vì trời khuya lắm rồi, Huỳnh nhìn sâu vào mắt tôi- khẽ nói :
- Đêm nay anh không ở lại với em sao? Bao năm cách biệt, anh không…
Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn.
- Anh sẽ ở lại cùng em, nhưng anh chỉ ngại một điều, là con anh sẽ rất lo lắng và sợ nhiều điều.
Điều tôi nói đã chạm vào trái tim người mẹ vốn có nhiều vất vả, cực nhọc vì con sau khi ly hôn, đã giúp tôi giải được bài toán khó. Huỳnh cười :
- Anh sợ thằng con về mét với bà xã chứ gì? Sài Gòn rộng lớn, có quá nhiều lý do mà anh! Như ngày xưa anh bỏ họp để đi chơi với em, anh báo với chi đoàn là đi đón người thân từ ngoài quê vào, có ai biết đâu!
Tôi bật cười vì chuyện ngày xưa ấy. Huỳnh lắc lắc tay tôi :
- Em nói vui vậy thôi. Anh hãy về để thằng bé khỏi lo. Hơn nữa…
- Hơn nữa sao em?
- Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao?
Tim tôi chợt nhói đau. Tôi biết là Huỳnh vẫn còn yêu tôi rất mãnh liệt. Tôi không phải là gỗ đá, cũng không tránh khỏi cái cảm xúc bồi hồi như thuở mới yêu, nhưng cái gánh nặng áo cơm, trách nhiệm gia đình đã làm trái tim tôi gần như xơ cứng.
- Anh về đi kẻo khuya trời lạnh!- Huỳnh giục tôi.
Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!
Nguyễn Hữu Duyên
bastos wrote:Bán @huyduyen thì sau tình yêu là tình bạn đẹp. Còn mối tình đầu của chúng thì tệ lắm
bichle_kt7 wrote:Cháu/em sẽ xung phong mở hàng trước với bài chia sẻ về Anh Hai của cháu/em - một anh Hai rất rất rất rất rất tuyệt vời ạ. Với em, anh Hai là số một. Bài này em viết trong blog lâu lắm rồi, mới lục lọi tìm ra. Anh Hai là số 1.
13:31 11 thg 1 2011
Anh Hai!
Chúng tôi gọi anh là anh Hai vì anh là chồng của chị Hai. Còn bố vẫn gọi anh là "thằng Cả" hay "Thằng Hai". Chị là chị Hai của 5 đứa nhỏ, còn anh là con út. Anh cưới chị, thế là anh trở thành anh của 5 đứa chúng tôi.
Anh là thầy giáo dạy Toán, chị là cô giáo dạy Văn. Chị dễ thương, tính tình vui vẻ, anh cao ráo, hiền lành. Hai người thật đẹp đôi. Anh chị yêu nhau ba năm rồi cưới.Cả nhà tôi ai cũng yêu quí và thương anh. Đối với bọn tôi, anh là một người anh tuyệt vời, một người anh trai đúng nghĩa chứ không phải là một người anh rể...
Anh hiền, thật thà, không sống bon chen, anh không thích nói lời hoa mỹ, không thích dạy thêm, ít nói nên học trò có vẻ không thích anh. Trước kia anh là con út, được cưng chìu, chỉ việc học hành, không phải lo nghĩ, bận tâm cho người khác. Nhưng từ khi quen chị, anh biết phụ ba nhiều việc mà trước đó anh chưa từng làm, anh biết lo cho các em, lo cho gia đình như một người anh cả. Anh tận tình giảng giải cho mấy đứa nhỏ những bài toán khó, tận tình photo tài liệu, mượn sách cho tụi tôi ôn thi đại học. Tôi bệnh, anh biết ba mẹ bộn bề với công việc đồng án nên giành phần đưa tôi đi Quy Nhơn nhập viện. Chúng tôi thi đại học, anh lo lắng tìm người quen gửi trọ, chở lên phố đón xe rồi giúi tiền cho, dặn dò làm bài cẩn thận.
Mỗi khi nhà có giỗ, Tết đến, anh lại chạy về nhà lau chùi bàn thờ tổ tiên, cho dầu vào đèn, hay cắt tỉa lại hai hàng sùm sụm trước ngõ. Mỗi khi nhà có việc, ba mẹ không nói vì sợ anh vất vả, bận dạy, thế mà không hiểu sao anh biết, anh tranh thủ chạy về giúp ba. Anh cùng ba lợp lại mái chuồng heo khi bão về , phụ ba phát rào, chặt củi vào dịp hè. Khi đó bàn tay anh chai đi, rộp mấy nốt rồi tróc ra thật tội nhưng anh chỉ cười, nụ cười thật hiền.
Mùa gặt, anh như một người nông dân thực thụ. Anh cùng ba bì bõm vác lúa lên bờ ( vì ruộng nhà tôi ở chỗ trũng, vẫn thường bị ngập nước nên phải gặt tay còn máy ngốn chỉ có thể đứng trên đường cái), cho lúa vào máy ngốn, chở lúa về nhà. Anh cùng chúng tôi đội rạ, chất rạ lên cây cùng ba. Mồ hôi ướt đẫm áo ba, ướt đẫm áo anh, tôi thương anh quá.
Anh trở thành anh Hai của tôi khi tôi học lớp 9, giờ tôi đã là sinh viên năm ba. Thời gian không dài, nhưng nó đủ để thể hiện tình cảm mà anh dành cho chị, cho gia đình tôi và tình cảm của ba má và chúng tôi dành cho anh. Ba bảo "thằng Hai ít nói, không xu nịnh, tao thương nó vì thế". Cũng có lúc chị giận anh vì việc gì đó nhưng anh chỉ cười, nụ cười thật hiền, chị nhìn anh và hết giận. Còn đối với chúng tôi, Anh là một người anh Hai thật tuyệt vời.
Tôi viết bài này theo những dòng cảm xúc thực của mình về anh, một cách tự nhiên, không chỉnh sửa. Tôi muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh thật nhiều. Cảm ơn cuộc đời đã mang đến cho chị một người chồng tốt, cho ba má tôi một thằng con trai hiền lành và cho chúng tôi một người anh trai luôn biết quan tâm, lo lắng.
bundooroo wrote:quán của anh Duyên hả? Bữa nào em ghé!
Nguyễn Hữu Duyên wrote:Bạn đã từng ăn bún, phở tại cái quán Phở & Bún ở 74 Huỳnh Văn Lũy, TP Thủ Dầu Một, chưa nhỉ? Nhiều anh em binhdinhffc đã đến rồi đấy.
bichle_kt7 wrote:Nguyễn Hữu Duyên wrote:Bạn đã từng ăn bún, phở tại cái quán Phở & Bún ở 74 Huỳnh Văn Lũy, TP Thủ Dầu Một, chưa nhỉ? Nhiều anh em binhdinhffc đã đến rồi đấy.
Hom nay chau xuong My Phuoc 3 duoi Ben Cat, co di qua Thu Dau Mot ma chau khong biet nha chu o doan nao. Tai Chau chi biet moi dai lo Binh Duong. (Chau quen dung desktop nen gio dung laptop cua anh re nen ko biet chinh go tieng Viet o cho nao. Chu thong cam, hic)
cuongbd777 wrote:Nhà chú ở số 74 Huỳnh Văn Lũy (Phở Duyên), cháu chạy tới đèn xanh đỏ gần Big C rồi rẽ vào Huỳnh văn lũy rồi chạy khoảng 700m là tới nhà chú?
Return to Người Bình Định bốn phương
Users browsing this forum: No registered users and 3 guests