Là học sinh trường Trưng Vương, khi mới vào trường ai cũng nghe câu: "Nhất Thiệt, nhì Tham". Nhưng "may quá", vô lớp 10, Thầy chưa dạy lớp tôi.
Lên lớp 11, đến giờ Văn đầu tiên, thầy đi nhanh vào, làm lớp tôi im lặng trong lo lắng và nhất là tôi: một thằng dốt văn & viết sai nhiều lỗi chính tả cho dù đã qua 10 lớp học.
Nhưng nhanh chóng, những bài giảng của thầy làm một thằng dốt văn như tôi cũng cảm nhận được bi kịch của nhân vật Chí Phèo (Nam Cao), sự hào hùng lãng mạn của Tây Tiến (Quang Dũng), một bức tranh xứ Huế nhuốm đầy tâm trạng của Đây Thôn Vỹ Dạ (Hàn Mạc Tử). Và đặc biệt là thuộc lòng bài thơ khó: Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc của Cụ Nguyễn Đình Chiểu...đến bây giờ sau gần 16 năm ra trường Trưng Vương, tôi cũng có thể đọc ro ro (cho dù tôi là một người rất ít thuộc lòng bài gì, kể cả bài hát mà tôi thích).
"Hỡi ôi!
Súng giặc đất rền; lòng dân trời tỏ.
Mười năm công vỡ ruộng, chưa chắc còn danh nổi tợ phao; một trận nghĩa đánh Tây, tuy là mất tiếng vang như mõ..."
(Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc - Nguyễn Đình Chiểu)
Cả gia đình đều bất ngờ với quyết định của tôi là chọn khối D khi vào đại học năm 1996: Toán-Văn-Anh.
Và điểm Văn luôn là điểm cao nhất trong ba môn này! Tôi được ngày hôm nay một phần là nhờ thầy.
Thưa thầy,
Con về quê nhiều lần, có chạy qua cổng Trường Trưng Vương, nhưng chưa bao giờ ghé lại thăm Thầy, con thật có lỗi với Thầy...
Hôm nay vào diễn đàn nhận được tin thầy ra đi, con viết lên những dòng này như một nén hương mong Thầy yên nghỉ bình an...