BinhDinhFFC

Năm ngoái, tôi dẫn thằng con về Quy Nhơn để nhập học. Lúc đó cơn bão số 9 ( hay 10) đang đổ bộ vào duyên hải miền Trung. Quy Nhơn cũng nằm trong “tầm ngắm” của cơn bão. Chuyến đi chỉ còn lại một Quy Nhơn trong giông bão. Những con đường ngập nước, cây đổ ngang đường. Dọc đường QL1 từ ngả ba Phú tài đi đèo Cù Mông hàng loạt trụ điện xiêu vẹo ngả nghiêng ngả ngửa. Rồi hấp tấp vội vã lên xe vào Nam. Dự định của chuyến đi về thăm Quy Nhơn vài ngày đã không thành hiện thực. Năm nay, nhận lãnh trách nhiệm đưa con gái về Quy nhơn để thi. Khi xe vượt qua bãi Bầu để vào ranh giới tỉnh Bình Định. Tôi nhổm người dậy, cố nhìn ra cửa kính để được ngắm nhìn Quy nhơn trong màn đêm tĩnh mịch. Cả một vầng trời sáng lung linh như những tinh tú trong dải Ngân hà. Phía Đông sát bên đường xe chạy, tiếng sóng vẫn dạt dào mơn trớn bãi cát trắng xóa. Những ánh đèn câu xa xa… gần gần …tạo một sắc màu cho biển Quy Nhơn về đêm hết sức quyến rũ. Sống ở Quy nhơn với quãng thời gian hơn 10 năm, tôi chưa có dịp nào để ngắm nhìn Quy nhơn từ một cự li và vị trí thích hợp. Tôi chọn một góc trên núi Quy Hòa, để ngắm nhìn Quy nhơn trong buổi chiều vàng tắt nắng. Quy Nhơn vẫn còn đó một khoảng không thoáng đãng. Quy Nhơn gói gọn trong tầm mắt. Không quá ồn ào và tấp nập. Một màu xanh bao phủ lên tòan không gian của thành phố. Màu xanh bạt ngàn của cây cỏ hòa cùng mặt biển trong xanh. Màu xanh Quy Nhơn sao đáng yêu đến thế ! Tôi chợt nghĩ như vậy. Bờ biển dọc đường Nguyễn Huệ uốn cong duyên dáng thướt tha. Nhìn từ xa như người con gái uyển chuyển với những bước chân lặng lẽ. Không thẳng tắp rực rỡ như đường Trần Phú Nha Trang. Không rộn rã nhộn nhịp như đường Hạ Long – Vũng Tàu. Quy Nhơn như người thiếu nữ đang tuổi xuân đầy sung mãn, mãnh liệt và quyến rũ, biết e ấp chọn và gìn giữ cái nhan sắc kiều diễm mà tạo hóa đã ban tặng cho mình. Thiên nhiên đã tạo một Quy Nhơn một vóc dáng thần tiên : Biển – Núi Quy Nhơn không lạnh lùng với những khối nhà vuông chọc trời. Không chạy theo những mode thời cuộc để làm mất đi sức duyên dáng của mình……Quy Nhơn vẫn thở bằng hơi thở mang vị mặn của biển cả. Ai đã sống ở thành phố này đều cảm nhận vị mặn đó vẫn còn trong dòng máu của mình. Hơi thở của biển làm căng phồng lồng ngực như những cánh buồm phía Hải Minh đón gió ra khơi. Biền hát bài ca muôn trùng xóa đi bao nỗi buồn thầm lặng. Quy nhơn không hiện hữu sự cô đơn và vắng lặng trong tâm hồn. Màu xanh của trùng dương, cỏ cây hoa lá mãi làm cho Quy Nhơn trẻ trung và yêu đời mãi. Tôi không còn nhiều bạn bè ở đây. Những bạn đồng môn ngày xưa như những cánh chim trời. Họ là những người con khắp Bình Định tập trung về đây. Sau chiến tranh, họ đã trở về với mảnh đất quê hương ruột thịt của mình. May thay, một thành viên của BinhDinhFFC làm người bạn đồng hành với tôi, trong những thời gian ngắn ngủi ở Quy Nhơn. Anh đã chiều tôi bằng cả một chặng đường nhiều dấu ấn Quy Nhơn – Phú Tài – Phước Thành – Quy Nhơn. …….Cảm ơn người bạn BinhDinhFFC tốt bụng. Anh đã cho tôi điều kiện và cơ hội để nhìn lại mảnh đất Quy Nhơn – Bình Định trong một tầm nhìn mới. Ly rượu bé bỏng và những hạt điều nhỏ nhoi trong một bữa sáng vừa đặt chân đến mảnh đất thân thương này. Một sáng tinh mơ… Tôi lặng lẽ đi qua những nơi xưa. Mười năm sống ở mảnh đất này như một lát cắt thời gian mong manh trong một hành trình dằng dặc của cuộc đời. Nếu cuộc đời là một cuốn sách, thì lẽ tất nhiên quãng thời hoa niên là trang sách đẹp nhất. Tôi sẽ nhờ Quy Nhơn cất giữ cho trang sách ấy đẹp mãi. Tôi có quyền tự hào, những niềm tự hào cỏn con thôi : Tôi đã từng ở Quy Nhơn, sống với Quy Nhơn trong những năm tháng tươi đẹp nhất. Tôi lòng vòng qua những con phố cũ, tìm nẻo về trường xưa lớp cũ. Những hàng cây sứ trắng ngày xưa. Những quán chè đậu xanh dọc đường Trần Phú. Bên trong sân trường vẫn còn hoa rụng như chờ ai đến nhặt, nhặt đi những kỷ niệm đã phôi phai, nhặt lại những phế hưng thời cuộc và điệp trùng của thời gian đi qua. Lạ lùng thay màu hoa phượng, tóc thời hoa niên xanh thế, xoay qua nửa đời đã thấy sợi bạc, nhưng màu đỏ của phượng cứ rực mỗi hè, rực như muôn năm cũ. Tan mùa phượng , đã nghe mùa thu gõ tiếng trống trường. Trong muốn ngàn kỷ niệm đó, tôi luôn thấy bóng dáng những Thầy, Cô đã cho tôi bài học đầu tiên làm người, để chuẩn bị cho bài học lớn hơn : cuộc đời. Từng cuộc đời đã khép lại. Nhưng thời gian và năm tháng vẫn mở ra, hành trình đến ngày mai của mọi con người đã sống trên đất Quy Nhơn vẫn còn đó. Vật đổi sao dời, rồi mọi điều sẽ mất đ,i sẽ chìm vào quên lãng, chìm nghỉm giữa chất ngất tháng ngày kế tiếpnhau. Ngôi trường, Thầy Cô và những bè bạn như một cõi đi về giữa bon chen ngột ngạt của cuộc đời. Tất cả hãy vẫn còn, và sẽ hiện hữu mãi trong tâm hồn của mỗi người. Hôm nay lặng bước trở về , nghe từ thâm sâu ký ức một khoảng trời riêng…. Quy nhơn tựa lưng vào núi để nhìn ra biển khơi trùng dương sóng vỗ. Quy Nhơn giang rộng hai tay để ôm biển cả vào lòng như ôm trọn mọi cuộc đời. Một Quy Nhơn như thế ai có thể lãng quên ! Tôi vòng ra đường Nguyễn Huệ. Biển Quy nhơn vẫn hát khúc tình ca bất tận với biển khơi. Nhà của mấy thằng bạn nối khố không tìm ra nữa. Ngôi nhà mà tôi thường theo chúng nó về chơi những ngày nghỉ. Trên cái gác nhỏ nhoi, tiết tháng mười nhìn ra cửa sổ thấy mờ mịt mưa bay. Thành phố đã giải tỏa để có một không gian. Phải như thế, vì Quy Nhơn còn phải sống cho ngày mai nữa kia mà ! Con đường từ Đại học Quy Nhơn qua eo nín thở rộng quá, yên bình quá không giống như ngày nào. Tôi thẩn thơ hát lại khúc hát “ Biển nhớ” của nhạc sĩ họ Trịnh .Ngày xưa, tôi được cô giáo dạy môn Quốc văn thời trung học kể về người nhạc sĩ tài hoa này. Cô cùng học với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ở trường sư phạm Quy Nhơn niên khóa 1962 -1964. Chính trên con đường dọc theo biển, nhạc sĩ họ Trịnh đã dùng những que diêm đốt thuốc, chấm mực kẻ khuôn nhạc trên những gói Bastos xanh và viết những ca khúc : Hoa buồn, Lời buồn thánh, Vết lăn trầm, Nắng thủy tinh, Cát bụi, Như cánh vạc bay, Biển nhớ…Hè năm 1963, đêm trước ngày tiễn người bạn cùng lớp Bích Khê trở lại Nha Trang với gia đình. Trịnh Công Sơn xúc động ngồi trên bãi biển nhìn về phía biển Nha Trang để viết bài “ Biển nhớ”.Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về.…Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng…Trời cao níu bước sơn khê..( sơn khê …Trịnh Công Sơn và Bích Khê ? )…. Quy nhơn sẽ thiếu đi một phần nào nếu thiếu đi một tình yêu giăng mắc giữa thời gian, giăng mắc cả trong một khúc tình ca . Đêm trước ngày trở lại miền Nam. Tôi rong ruổi qua đây một lần nữa. Con đường cánh cung ôm viền thềm của biển, trong bóng thẳm của núi Hải Minh in lên trời đêm đầy gợi cảm. Phố xá đang nối dài và mở rộng, tạo vóc dáng của một thành phố nhìn ra đường chân trời, nhìn ra mặt biển Đông nhấp nhô những cơn sóng. “ Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về … Em sẽ về, sẽ về… Quy Nhơn dấu yêu ơi ! Quynhoner

Bài viết mới nhất

BinhDinhFFC • Xem chủ đề – QUÁN ĂN BÌNH ĐỊNH Ở TPHCM SẮP KHAI TRƯƠNG
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Đặc sản Bình Định
BinhDinhFFC • Xem chuyên mục – Lễ hội – Du lịch – Ẩm thực
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Đặc sản nem chợ Huyện tại TP HCM
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Dấu tích vương triều Tây Sơn
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Đặc sản bình định tại HCM:rượu bầu đá, mực ngào, chả nem…
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Nơi bán bánh tráng tại Sài Gòn
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Ảnh khỏa thân “chụp” ở festival Tây Sơn – Bình Định!
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Bánh hỏi Bình Định
BinhDinhFFC • Xem chủ đề – Trải nghiệm miền Đất Võ