"Tôi đứng đây
Từng đám mây lờ lững trôi trước mặt
Tự hỏi... tại sao nỗi đau chưa bao giờ buông tha tôi?
Cảm giác hoang mau, đau đớn, buồn tủi chưa bao giờ rời xa
(...những khoảnh khắc hạnh phúc vuột khỏi tầm tay)
Tôi đang bay, thật xa
Tự nắm lấy tay chính mình
Tự sẻ chia với chính mình
Tự nhận lấy nỗi hiu quạnh chính mình gieo trong lòng
Nơi cánh đồng cũng chính tôi ươm trồng
Xới lên bóng tối từ tâm hồn mình
Trước cái chết, tôi chỉ có mình tôi"
Từng đám mây lờ lững trôi trước mặt
Tự hỏi... tại sao nỗi đau chưa bao giờ buông tha tôi?
Cảm giác hoang mau, đau đớn, buồn tủi chưa bao giờ rời xa
(...những khoảnh khắc hạnh phúc vuột khỏi tầm tay)
Tôi đang bay, thật xa
Tự nắm lấy tay chính mình
Tự sẻ chia với chính mình
Tự nhận lấy nỗi hiu quạnh chính mình gieo trong lòng
Nơi cánh đồng cũng chính tôi ươm trồng
Xới lên bóng tối từ tâm hồn mình
Trước cái chết, tôi chỉ có mình tôi"
Đêm nay sao buồn khôn tả, cảm giác trống rỗng, hình như tôi đang rơi tự do thì phải... Buồn thật. Do đâu có cảm giác thế này nhỉ? vì em ư???
Chuyện tình nào cũng thế, lúc vui lúc buồn, lúc hạnh phúc bất tận và cũng có lúc đau khổ tột cùng. Tôi biết tình yêu sẽ làm cho tôi khổ, tôi muốn được một mình tự do tự tại, không nghĩ đến những gì liên quan đến tình yêu...
Nhưng, nhưng em đã đến làm cho lòng tôi như bão táp, tôi yêu em điên cuồng dù tôi biết trước rằng sẽ có lúc tình yêu ấy làm cho tôi buồn vô tận... Ở em tôi tìm thấy niềm vui và hạnh phúc. Với trái tim nhân hậu, hồn nhiên và tình cảm ấy, quả thật tôi đã chết vì em. Em xinh đẹp, dịu dàng và nhí nhảnh một cách đáng yêu, không lời nào tả hết được tình yêu to lớn ấy tôi giành cho em.
Nhưng do đâu? đêm nay tôi cảm thấy hụt hẫng, một lời nói dối "vô tình hay cố ý" của em đã làm cho tôi suy nghĩ lại. Có lẽ tôi đã mất niềm tin ở em, chuyện không đáng ấy...
Tôi luôn tự nhủ với lòng, vì yêu em nên tôi sẽ cố gắng phấn đấu, lấy tình yêu ấy làm bàn đạp để vươn tới thành công... và tôi hạ quyết tâm phải thành công.
Em có hiểu tình cảm này của tôi chăng? Đêm nay một mình như bao đêm trước...