Một mình nơi đây nhớ thương chốn quê nhà
Cuộc đời công nhân bao bộn bề âu lo
Ta tìm gì đây giữa xa hoa thị thành
Lùa vội chén cơm cho kịp giờ tăng ca
Phòng trọ đơn sơ bữa cơm với dưa cà
Bạn bè quanh ta bao mọi miền quê xa
Lưu lạc về đây sống tha phương từng ngày
Phận đời nổi trôi theo dòng đời mưu sinh
ĐK:Thương mẹ cha đang mong chờ con từng giờ
Thương đàn em thơ ngây vắng tiếng cười đùa
Mưa lũ tràn về trắng xoá cánh đồng xanh
Mái nhà yên ấm bỗng hoá mỏng manh
Mong một mai cơn giông tố sẽ dần qua
Chút tiền lương bao năm con gởi về nhà
Mong gia đình mình được sông yên vui
Nỗi lòng xa xứ chẳng thể nào nguôi...
Hôm nay nghe lại bài hát này ngồi lại ngẫm nghĩ lại cuộc sống mà sao lại thấy buồn quá!Buồn cho mình thì ít, buồn cho Quê hương thì nhiều!Cái ngày tôi khăn gói vào cái đất Sài thành này là tôi đã tự hứa với lòng là sẽ có một ngày tôi sẽ trở lại!Vậy mà đã gần 10 năm trôi qua!cái ý nghĩ ngày nào vẫn hiện hữu trong đầu tôi,nhưng mà nó đã không còn đầy lòng quyết tâm và nhiệt huyết như ngày xưa nữa!Bởi tại sao?Đã bao lần tôi đặt câu hỏi này nhưng không biết ai sẽ trả lời cho tôi và trả lời như thế nào?Ở cái chốn "phồn hoa đô thị" này có biết bao nhiêu trái tim rực lửa mong muốn một ngày nào đó về lại nơi mà mình "chôn nhau cắt rốn" để đem một ít tài hèn của mình xây dựng quê hương giàu đẹp!Ước muốn là thế!Còn sự thật thì sao?Tất cả đều có sự "sắp" đặt hết cả rồi!"Con vua thì vẫn phải làm vua",còn nếu không"may mắn" như thế thì điếu mà bạn cần là gỉ?Vài chục "chai" đó là những gì bạn phải có nếu ban muốn được làm việc trên chính mảnh đất quê hương bạn!Một sự thật quá trần trụi!Có nghich lý không?Bây giờ thì tôi chẳng phải biết lam gì vì tôi không có được cái sự "may mắn" kia và vài chuc "chai" nọ!Thôi thì cứ để cái ý nghĩ viễn vông đó nằm trong đầu và hằng ngày ta phải làm việc phải bon chen trên mảnh đất này!Hàng ngày cứ nhìn về Quê hương mà thầm mong ước "Rồi sẽ có một ngày ta sẽ trở về...!"