bởi nguoiquen » 29-04-2009, 08:57
Sinh nhật. Hôm nay đúng là sinh nhật của mình rồi. Như mọi khi, không hề mong đợi. Không phải vì sợ cái sự thật hiển nhiên rằng mình thêm một tuổi giống người khác. Chỉ là, muốn được một mình, trốn trong góc tối nào đó trong quán nước quen thuộc, đối diện với ánh nến có thêm ly cà phê làm bạn đồng hành. Nhưng cũng như mọi khi, không thực hiện được. Lại phải chuẩn bị cho một chiều gặp gỡ, ăn uống, ngồi nghe những lời chúc tụng sáo rỗng, vô nghĩa. Phải chăng có điều gì đó diễn ra mà mình không kiểm soát được chính bản thân mình.
26 tính theo năm sinh trên giấy tờ. Nói như ông bà mình thì tuổi mụ 27. 26 hay 27, điều đó không là vấn đề. Mình luôn xem nó chỉ đơn giản là những con số. Điều duy nhất mình quan tâm là, trong khi con số ấy mỗi năm mỗi tăng thì nhìn lại những gì mình làm, mình chỉ thấy được độc nhất con số không. Hồi tưởng lại bao nhiêu năm có trong kí ức, mình cứ muốn suy nghĩ để tìm ra lời giải đáp cho câu hỏi, TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? Không hề có câu trả lời. Dẫu rằng mỗi một việc dù là rất nhỏ xảy ra cũng có lí do của riêng nó. Dẫu rằng mỗi một việc dù là rất nhỏ xảy ra cũng là từ mình. Thế đó. Chơi vơi cho đến bây giờ.
Khi còn bé, chẳng bao giờ mong tới ngày sinh nhật. Nhà nghèo khó do đông chị em, tuổi ăn tuổi lớn, tuổi học tuổi chơi. Ba Má lo lắng oằn cả vai, thâm quầng cả mắt. Họ hàng kề bên, cơm ăn không hết nhưng chẳng thèm quan tâm. Xem ti vi, nhìn thấy cảnh người ta tổ chức sinh nhật, mơ mãi khi nào đó mình có tiền, sẽ làm y như vậy để xứng đáng với ngày sinh nhật cực kì trọng đại. Giấc mơ còn theo mãi vào trong giấc ngủ say. Tuổi thơ không có sinh nhật nhưng không buồn. Thương Ba Má không biết nói gì, làm gì.
Đi học cấp ba, trường xa nhà 4 cây số. Lần đầu tiên học ở một ngôi trường mà thầy cô không biết Ba Má, thấy mình như trưởng thành, lớn hẳn lên. Sinh nhật đến, có cũng được không có cũng không sao. Vùi đầu vào học, chẳng dám chơi khi lần đầu tiên nhận điểm không thi học kì môn Vật lí. Không đủ thời gian để quan tâm đến ngày sinh nhật. Ba năm trung học trôi qua, kết cục mĩ mãn. Bước vào đại học, bắt đầu cuộc sống xa nhà. Trưởng thành thêm tí nữa. Hạnh phúc thêm tí nữa. Lo lắng thêm tí nữa. Sinh nhật không hiện hữu trong tâm trí.
Năm nhất, sinh nhật chỉ có tiếng khóc của cô nhỏ sinh viên xa nhà, sống nhờ nhà họ hàng, chẳng được như ở nhà.
Năm hai, năn nỉ người lớn, xin ra kí túc xá. Được duyệt. Sinh nhật đầu tiên. Đi học về sớm, mua đồ nấu chè, hết 20 ngàn. Lụi ca lụi cụi quần với cái bếp cái nồi. Mua thêm ít trái cây. Tối, trải chiếu ngoài sân bóng. Hai phòng kết nghĩa, 28 đứa, chẳng đủ chỗ ngồi. Có cuốn sổ, cây viết, cái đồng hồ báo thức, cái khung ảnh, vài món linh tinh nữa không nhớ nỗi làm quà. Vui nhất trong đời khi Má gọi điện vô nói sinh nhật vui nha con. Tối ngủ ngon với nhiều điều ước. Ước học giỏi. Ước thành tài. Nhiều lắm.
Năm ba, về trường chuyên ngành, không còn được ở kí túc. Ra nhà trọ cùng hai đứa bạn thân ở Tiền Giang. Sinh nhật. Dành tiền, mua ít bánh kẹo, ít trái cây. Cũng lụi ca lụi cụi với cái bếp cái nồi nhưng không nấu chè như năm trước mà đổ rau câu. Có mấy ông anh kết nghĩa, mấy đứa bạn cùng khóa, cả mấy đứa bạn ở chung hồi trong kí túc, học khác trường mà cũng lặn lội đạp xe gần 10 cây số xuống chơi. Ngồi chật cả phòng. Nhận điện thoại của chị Hai. Mừng như con nít được quà chợ của mẹ. Tối, đi vào trong giấc ngủ với ảo tưởng được sánh vai cùng một anh chàng, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy nụ cười thật đẹp. Giấc mơ tuổi teen ^_^
Năm tư, gần ra trường. Không còn ở chung với bạn vì đứa em vào đại học. Hai chị em ở chung. Cùng một chỗ trọ. Chương trình sinh nhật giống năm trước. Còn đông người hơn nữa. Bạn bè phải ngồi cả trên yên xe đạp để ngoài phòng. Vui thật là vui. Má gọi điện từ quê. Chị Hai gọi từ Hà Nội. Niềm vui òa vỡ, đong đầy. Quà nhiều lắm. Nhớ nhất là cái áo thun màu xanh yêu thích của Nhân tặng. Cái đồng hồ báo thức hình con thỏ dễ thương của Bùi Tiến và Quang ốm. Không có người ấy. Buồn không thành lời. Giấc ngủ chập chờn. May mà quên được ...
Năm tiếp theo. Năm đầu tiên ra trường. Vẫn còn nguyên lo lắng vì chưa tìm được việc làm trong khi cái cảnh cơm áo gạo tiền ngày nào cũng phải chứng kiến. Ngày sinh nhật. Một sinh nhật đầy bất ngờ không thể nào dự báo trước. Sinh nhật không nến, không hoa, không bánh, không quà. Sinh nhật là tin báo tử, là chuyến tàu về quê chịu tang ông. Tâm trạng ngổn ngang, không biết đâu là cảm giác thật. Dẫu biết rằng nghĩa tử là nghĩa tận, dẫu biết rằng mình đã gọi bằng ông trong ngần ấy năm, vậy mà sao muốn bỏ qua tất cả lại khó đến thế. Trằn trọc mãi không biết có điềm gì hay không? Chầm chậm trôi qua theo tiếng xình xịch của đoàn tàu một ngày sinh nhật không lời chúc, không ước mơ.
Năm kế. Đi làm. Sinh nhật đầu tiên trong công ty. Sinh nhật đầu tiên sau khi ra trường. Đón sinh nhật là những giọt nước mắt hoà lẫn nước mưa. Chỉ có 4 người bạn đồng nghiệp, đồng trang lứa. Đớn đau nhận ra cuộc đời quả thật khắc nghiệt không ngoại trừ một ai. Tự nhiên thấy hết ý nghĩa của việc chia sẻ. Nói lời cảm ơn tận đáy lòng trong khi nước mắt cứ tuôn không ngừng.
Năm sau đó. Cùng một công ty. Nhưng lần này rôm rả hơn. Có bánh, có nến, có quà có cả chụp hình. Ai ngờ. Vừa mới ngày hôm trước chưa kịp tắt nụ cười thì ngày hôm sau đã phải nghe tin sự ra đi không hẹn ngày trở lại của người sếp, người thầy đầu tiên trong công việc. Cảm thấy bế tắc thật sự. Luống cuống đi tìm lối ra. May mà cuối cùng cũng xong. Chia tay mọi người, chia tay công việc gắn bó gần hai năm. Không hề suy nghĩ đúng sai, chỉ thấy nên đi, vậy là đi.
Theo sếp cũ vào công ty mới. Những tưởng mọi việc sẽ ổn. Ai ngờ. Thay đổi nhanh đến không ngờ. Sếp lại một lần nữa ra đi. Mình ở lại, đón sinh nhật với trăm mối lo. Có một cái bánh, hai cây nến. Vài lời chúc quen thuộc. Một số nụ cười gượng. Chiều ra sân bay tiễn đứa bạn đi Nauy gặp vợ. Dấy lên trong lòng ước muốn đoàn tụ gia đình. Ước mơ thực tế nhưng tiếc là không thành hiện thực. Nhớ nhà. Cháy bỏng trong lòng, trốn vào đâu đó một mình, trong bóng tối, lung linh ánh nến & suy nghĩ.
Bây giờ. Không ngờ cũng là công ty một năm về trước. Đúng là học mãi, đến cuối đời vẫn không thể nào học được chữ ngờ. Sinh nhật im lặng nhất chưa từng có. Ý thức được mọi việc nhưng không có lời giải cho bất kì chuyện gì dù là nhỏ nhất. Trầm tính hơn. Muốn một mình hơn bao giờ hết. Nào có được đâu, chiều có hẹn với nhóm bạn đặc biệt. Thôi thì, mặc kệ. Sống ở đời, đâu phải mình có thể làm được tất cả những gì mình muốn đâu. Mình không phải ngoại lệ. Tốt hơn cứ để cho What will be will be. Phó mặc cho số phận, tới đâu hay tới đó. Suy nghĩ mãi đau cả đầu, nhức cả óc mà chẳng đâu ra đâu
Nói đi nói lại, hai mươi mấy năm, hạnh phúc nhất chỉ là lần sinh nhật năm lớp 9 lên lớp 10, Ba mua cho mình cái đồng hồ đeo tay. Món quà ý nghĩa nhất mà mình luôn nhớ. Nhớ mãi lúc mình khóc nức nở khi đánh mất nó vào ngày đầu loay hoay ở kí túc, ngày đầu của cuộc sống xa gia đình thực sự. Nhớ mãi sự tiếc nuối tưởng chừng không nguôi khi nhìn vòng cổ tay còn in đậm dấu. Nhớ mãi nỗi buồn phiền như đánh mất một điều gì đó thiêng liêng nhất trên đời. Hình như là điềm báo hay là mở đầu cho những gì không hay xảy ra. Mình không biết. Chỉ biết đến giờ vẫn còn nhớ mặc dù đã có chiếc đồng hồ đeo tay khác một năm sau đó.
thích thì chiều chứ biết làm sao ?