Đúng như HSBC nói, câu chuyện rất đời thường, nên rất thật. Cám ơn bác Trương Vĩnh Lộc.
Theo quan điểm của mình, một truyện ngắn hay, hấp dẫn hay không phụ thuộc rất nhiều vào cảm xúc của người viết. Thiếu cảm xúc, nó sẽ trở thành một bài tường thuật
. Truyện ngắn trên rất hấp dẫn, có thể vì nó có vài tình tiết xoáy vào "bản năng" của người đọc, nhưng có lẽ nó hấp dẫn vì cảm xúc rất thật của tác giả.
Nhưng nó sẽ tuyệt vời hơn nếu tác giả "thú nhận" rằng đã có khá nhiều chi tiết hư cấu từ 1 câu chuyện thật
. He he, ví dụ như chi tiết tác giả viết rất chi ly
"những sợi lông nách lún phún như râu" dễ khiến người đọc nghi ngờ rằng tác giả phải là... bạn của tay y sĩ cáo già kia
(mới được kể chi ly như vậy)
vinh hy wrote:Đúng như HSBC nói về cái vụ "bản năng". Nếu tui là gã bac sĩ, tui sẽ mất ngủ và rồi sẽ ... sẽ đi tắm cho nó mát để hạ nhiệt !
Còn hành xử như gã thì có lẽ bản năng thú trong não của gã nhiều hơn bản năng người !!!
Tui thì không nghĩ như bác. Đã là "bản năng" thì ai cũng mang sẵn trong người (tui và bác cũng đều có
), vấn đề là nó sẽ trỗi dậy lúc nào và mình có thể kiểm soát nó ra sao. Tốt hay xấu, "thú" hay "người" rất khó để tiên liệu, vì "bản năng" phần nào đó cũng đồng nghĩa với "hoang dã".
Tôi cũng đồng ý với ý kiến về đoạn kết có phần hơi phũ phàng kia
. Dù sao, hư cấu thêm 1 chút câu chuyện sẽ có hậu hơn