by robinson on Thu May 27, 2010 3:19 am
Nhật ký một ngày cúp điện
Mới hơn 5 giờ sáng mà đã cúp điện, sớm hơn so với thông báo gần 1 tiếng. Thế là khu vực nhà mình không còn được dùng điện ưu tiên nữa rồi. Trời tháng 5 oi bức đến ngột ngạt. Thằng con quen ngủ quạt lăn lộn qua lại rồi mắt nhắm mắt mở mếu máo vì còn ngái ngủ. Mẹ nó vội vỗ về: “Cúp điện rồi, để mẹ quạt cho”. Rồi quay qua mình, mẹ nó trách: “Em bảo mua cái quạt sạc cho con mà anh chần chừ mãi. Tí nữa, anh đi mua ngay nhé”.
Thực ra việc mua quạt đã được hai vợ chồng bàn kỹ từ lâu. Với thu nhập của hai vợ chồng công chức trẻ như mình, sau khi trừ tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền điện, nước, tiền sữa cho con, tiền mừng đám cưới… thì chẳng còn dư là mấy. Tính tới, tính lui, cuối cùng vợ chồng mình chọn cách… nhịn ăn sáng trong một tháng để dành tiền mua chiếc quạt sạc cho con. Hôm qua nhà hàng xóm đã mua chiếc quạt được quảng cáo là có thể chạy được 6 tiếng mới hết pin, giá 950.000 đồng, không bớt. Hỏi địa chỉ của tiệm, giữa giờ làm hai vợ chồng tranh thủ ra mua. Niềm hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt (thế mà mấy hôm sau mới phát hiện, mình mua đắt 100.000 đồng, tiếc đứt ruột). Quạt mới mua phải sạc 24 giờ mới đủ điện. Trưa hôm đó vẫn phải thức để quạt bằng tay cho con ngủ.
Trưa, không có điện, vợ phải nấu cơm bằng bếp gas. Lâu không nấu kiểu này, vợ để lửa to quá, nồi cơm cháy đen, khét lẹt, may mà mình phát hiện kịp nên vẫn còn vớt vát được vài chén, ăn đỡ đói. Ngồi ăn cơm, mồ hôi túa ra đầm đìa. Xong, tranh thủ tắm qua một tí rồi chạy vội lên cơ quan, vừa để làm việc, vừa để trốn nóng. Mở cửa, thấy phòng mát lạnh, thì ra cũng có một số người trốn nóng giống mình.
Chiều, đi làm về vẫn chưa có điện. Ở trong nhà nóng quá nên ẵm thằng cu con ra đường hóng mát. Khoảng 18 giờ 30 có điện lại, cả khu phố ồ lên: Có điện. Mọi người lao vào nhà vo gạo nấu cơm, bật quạt hóng mát. Nhưng niềm vui chưa tày gang, nồi cơm đang sôi thì nghe tiếng nổ uỳnh. Cả khu phố chìm vào trong bóng đêm. Nhà nào có máy phát điện thì xịnh xịch và đèn sáng. Những nhà không có thì thắp đèn chờ ông nhà đèn khắc phục sự cố. Thì ra mất điện là do nổ cáp ngầm, mấy ông công nhân điện lực huy động xe thí nghiệm đi dò tìm điểm đứt. Tìm xong phải đào đường để nối cáp. Mà muốn đào đường phải xin giấy phép trên sở Giao thông. Giờ này ông nào còn làm việc mà cho phép. Thế là cả đám rút êm mặc cho người dân mỏi mòn vì mất điện.
Trong phòng ngủ nóng quá nên bồng bế ra phòng khách. Tuy có mát hơn chút xíu nhưng muỗi bay vo ve. Thế là mắc thêm cái mùng trùm lên cái võng, mình bế thằng cu con lên võng đưa. Vợ trải chiếu nằm dưới đất. Cả đêm vợ chồng thay nhau quạt cho thằng cu con. Đến 4 giờ sáng ai nấy bơ phờ, mở cánh cửa phòng khách hưởng chút gió mát sớm mai, mí mắt díp lại và ngủ lúc nào không hay. Hôn nay là thứ 7, được nghỉ nhưng nhà vẫn chưa có điện, mình còn ngái ngủ nên nằm võng đưa con. Còn vợ thì tranh thủ giặt tay chậu đồ cao ngút.
Gọi điện thoại sang nhà nội cũng không có điện nhưng nhà nội có máy phát điện vì chú nó khá giả. Vậy là cả nhà bồng bế lên xe trực chỉ nhà nội... trốn nóng. Máy phát điện chạy xình xịch cả ngày. Thằng cu con có máy quạt nên ngủ ngon. Cũng vì lo cho con nên bảo vợ đưa 100 ngàn chạy đi mua xăng về cho ông nội chạy máy phát. Đọc tin tức trên báo thấy người ta đang chuẩn bị thu thêm phí bảo dưỡng cầu đường qua xăng dầu. Và nghe đâu Quốc hội cũng sẽ phê chuẩn. Tội nghiệp cho những cái máy không biết chạy và tội nghiệp cho những người dân quê. Tự nhiên phải chịu thêm những khoản phí vô lý và bất công. Khốn nạn!
Tình hình cúp điện luân phiên còn lâu mới chấm dứt, báo đã đăng thế mà. Chẳng biết khi nào mới hết cúp điện nhỉ?
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!