Từ cái giường tre đến phố thị.

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 15-10-2010, 13:35

robinson đã viết:Sao mấy món này nghe cũng khoái nhỉ?
Hic! máy bay bà già..... :no1:

RO tìm gà đi!
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

KỊCH TÍNH KHÓ KHĂN.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 15-10-2010, 21:55

Chiều hôm qua bà Mão đã cúng tạ mừng Bưởi khỏi bệnh. Sáng nay bà ở nhà. Sau mấy đợt mưa giông ruộng lúa nhà thật xanh mướt. Hai mẹ con ăn sáng bằng những đồ cúng còn lại hôm qua. Bà gắp mấy lát thịt quay cặp bánh hỏi và bỏ vào chén cho Bưởi., Nàng ráng ăn cho vui lòng mẹ, thực tình cô không thích món ăn nầy. Bà Mão đằng hắng mấy tiếng và nói:
-Mỗi lần ăn thịt heo quay là tao lại nhớ đến cha mầy. Nhớ hồi hợp tác, mỗi khi mổ heo ở tổ sản xuất, cha mầy hay bảo mấy ông là lấy toàn bộ thịt ba chỉ để làm món quay. Mọi người đều đồng ý nhưng khi hỏi ông đội trưởng thì ổng không chịu. Ổng bảo là làm như vậy là lảng phí.
Bưởi ngừng đũa và hỏi lại:
-Sao mình không tự làm mà phải hỏi ý kiến ổng!
Bà mão đạng ngụm miếng nước chè quế vội nuốt cái ực mà nói tiếp:
-Ổng vừa là đội trưởng vừa là bí thơ nên dân có việc gì cũng hỏi ý ổng. Bưởi nhìn ra ngoài sân, mặt không quay lại mà hỏi tiếp bà mẹ chồng:
-Làm chỉ có con heo mà ăn cũng không dám ăn theo ý thích, chớ mình nuôi heo, mình không tự làm thịt ăn được hay sao?
-Hổng đuợc đâu con. Mình nuôi heo là để cân lại cho hợp tác xã, người ta tính lúa cho mình để mùa lên người ta phát lúa cho mà ăn, còn con heo thì người ta mổ và bán phân phối lại cho xã viên hoặc bán nguyên con cho công ty cấp 3. Chứ mình không có quyền!
Bưởi trợn tròn đôi mắt bồ câu đen láy và hỏi mẹ tại sao vậy? thì bà mẹ nói tiếp: Thời bao cấp mà!

* * *

Trên chiếc giường tre, Bưởi nằm ngủ trưa, cứ nhắm mắt hoài mà vẫn không ngủ được. Cái bụng bắt đầu to theo từng ngày, người ta nói có phải. Ba tháng đầu là ba tháng hình thành bào thai, 3 tháng giữa là ba tháng hình thành chiều cao, ba tháng cuối là hình thành cân nặng. Bụng của bưởi đang ở vào thời điểm 3 tháng giữa, nắm nghiêng lâu quá thì mỏi, nhất là mỏi 2 cái chân. Còn nằm ngửa thì phải co chân chứ ngay chân thì thấy căng cái bụng ghê gớm. Với lại mỗi khi nằm ngửa thì lại nhớ chồng!



Bưởi nhớ Dần kịch liệt, mới hai ngày hai đêm mà nàng tưởng gần 1 tháng. Nếu Dần mà ở nhà thì bà Mão sẽ quanh quẩn ở nhà mà theo dõi hai đứa cũng chả làm ăn gì được. Nhưng dù sao vẫn hơn, thỉnh thoảng hai đứa ôm nhau vội vàng, chút chút và có còn hơn không. Đằng nầy Dần ở lút trên thị trấn bảo làm sao mà Bưởi không nhớ được.

Buổi chiều, nhớ quá chịu không nổi, Bưởi xin phép mẹ lên thăm Dần, nhân tiện đem cho anh mấy cái bánh chưng và miếng thịt quay. Bà mão la lên: Mầy muốn giết tao phải kh..ô..ng! Bưởi giựt mình như bị ai hù, thằng nhỏ trong bụng đạp tưng tưng! Bưởi nói là con lên trên đó con thăm ảnh chứ con có làm gì đâu mà mẹ la dữ vậy! bà Mão nói:
-Hai đứa bay gặp nhau thì ôm nhau mà ngủ làm sao tao mà biết được!
-Con nói thiệt! nếu mẹ không tin thì đi cùng con.
-Nhà người ta đi khỏi, tự nhiên kéo cả bè cả lũ lên ở ngủ,. rủi ngừ ta dị nghị thì làm sao?
Bưởi cười nắc nẻ;
-Mẹ nói cái gì lạ vậy! Đông người thì giữ giùm nhà người ta càng an toàn chứ có sao?
Bà Mão bị chạm đến cái tính tò mò lần thứ hai, à à hay là 2 mẹ con mình lên ngủ ở cái nhà giàu một bữa cho biết, nghe con Bưởi kể là nhà cô Sum có nệm lò xo ngủ đã lắm, lại có quạt máy mát rượi.

* * *


…6h chiều.

Sum vừa rửa chén xong, nàng lấy từng cái úp vào garmanger. Đôi bàn tay nàng làm nhẹ nhàng như đỡ đẻ. Dần đứng sau lưng nhìn nàng làm mà mê tít. Đôi bàn tay trắng đẹp như những búp măng đã lột vỏ. Đôi mông người thiếu phụ to tròn, mỗi khi nàng nhón người lên cao để móc mấy cái rổ nhỏ trên cao thì cái áo bà ba trắng của nàng càng bó chật hơn cái bộ ngực đầy đặn cân đối. Dần mê mẩn thấy từng chiếc dây nịt ngực thắt lại là hằn lên hai bên hai thớ thịt căng tròn kéo dài từ sống lưng đến nách. Thật là chịu hổng nổi, Dần từ từ bứoc đến sau lưng chị Sum và ôm chặc, hai cánh tay lực điền vòng ra trước bụng Sum và Dần từ từ cuối xuống hôn lên cổ nàng. Chàng hít, chàng cắn nhẹ, Sum không hề ngạc nhiên và nàng nói:từ từ đã anh!...


Ngoài cữa sắt bỗng vang lên tiếng của Bưởi: Anh Dần ơi! Anh Dần!!!
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Nhạc hay, thơ ngây, trong sáng!

Gửi bàibởi truong vinh loc » 16-10-2010, 18:50

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=TvOkXxzUTI
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Nhạc hay, thơ ngây, trong sáng!

Gửi bàibởi robinson » 17-10-2010, 15:07

Cu Dần này chắc là dần 74 rầu. Vì xâu chuỗi lại sự kiện của tác giả Vĩnh Lộc có mấy vấn đề như thế này:
truong vinh loc đã viết:- Từ cái ngày mà Bưởi có những triệu chứng nghén là cô bị bà mẹ chồng cho ngủ một mình. Còn chồng của cô thì cũng không nói gì. Dần tuy là đã học hết cấp 3 nhưng cái chuyện hiểu biết về phụ nữ Dần vẫn còn đần lắm. Bà mẹ vẫn thường nói là cái thằng chỉ mỗi được là lớn con to xác, cứ ngủ với vợ thì hung hục sáng đêm không cho ai ngủ cả.

- Dần lôi cái xe đòn dông cà tàng của cha để lại. Vừa mới hôm qua Dần phải nhờ ông bác ruột là cán bộ hưu trí nhượng lại cho 1 cái lốp Sao Vàng, sáng nay mới có xe để chở bà bầu đi tái khám. Cái năm 93, sau xóa bao cấp hàng hóa cũng chưa được nhiều.

- Đêm nay cô mụ Sum cho bưởi uống thuốc và nói với Bưởi là để cho Dần đi với cô vô Diêu Trì lấy thuốc. Cái thời bao cấp thuốc tây khó mua hơn vàng. Mua bán phải trộm lén, nhiều người đau nặng tìm mua không ra những loại thuốc cấp cứu đến khi tìm ra thì người bệnh đã cất tiếng hát bài’’lời người ra đi’’.


Vậy là tuổi của cu Dần cũng suýt soát tuổi con trai mụ Sum:
truong vinh loc đã viết:Một người đàn bà trạc khoảng bốn mươi. Đã có chồng đi lính mất năm 1973 ở mặt trận plei-me. Anh ta đã hy sinh vì cuộc chiến đồng loại tương tàn của hai miền nam- bắc Việt Nam. Ngày chị nhận xác anh về quê chôn cất là cũng ngày mà con anh đã hình hài trong lòng chị hơn một tháng- Một cậu con trai của hai người đang học năm thứ hai trường thuốc ở Sài Gòn.


Dần trúng quả rầu! Nhưng bác Lộc sửa lại đoạn này một chút cho nó hợp lý:
truong vinh loc đã viết:Cô mụ Sum rất cảm tình với đôi vợ chồng hai lúa ở làng Phú Đa nầy, đặc biệt là Dần. Người đàn bà đã xa chồng hơn 10 năm và đang tuổi hừng hực sự sống đời nào lại bỏ qua một chàng lực sỹ đẹp trai.


Người đàn bà đã thiếu hơi chồng gần 20 năm mới đẹp! em36
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!
robinson
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 619
Ngày tham gia: 03-09-2008, 18:27
Đã cảm ơn: 79 lần
Được cảm ơn: 199 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 17-10-2010, 20:29

Chị ta mới trên 20 tuổi, khoảng 23. chồng mất năm ấy, gặp cu Dần năm chị ấy43 tuổi, thì cũng trong giới hạn trên 10 năm, hoặc gần 2o năm! Lỡ em gặp người chồng mất năm 40, sau 20 năm mới gặp em! thì em chỉ vát bộ xương về nấu cao cốt nhân chừ mần ăn được ri????
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Một món quà bất ngờ dành cho em yêu!

Gửi bàibởi truong vinh loc » 20-10-2010, 15:54

Hết tiếng Bưởi kêu cửa lại đến tiếng bà Mão. Ở trong nhà, Sum như gà mắc tóc cứ lớ ngớ, cô run lên như cầy sấy. Dần vội ôm cô vào lòng và khuyên cô bình tĩnh. Người đàn bà qua bao nhiêu năm từng trải với cuộc đời, một mình nuôi con ăn học, đững vững trước bao nhiêu người đàn ông cảm dỗ.,làm chủ được mình qua bao nhiêu cơn bão lòng thế mà hôm nay đành suy sụp, tối tăm đầu óc nghĩ không ra kế gì.

Đững trước người phụ nữ đã có tuổi, nhưng gặp tình huống nguy nan đột ngột, nàng ta lo sợ… Dần bất giác cười thầm. Dần nghĩ cho dù bất cứ hoàn cảnh nào thì phụ nữ vẫn là phụ nữ. Người ta có thể làm việc nầy việc nọ ngoài xã hội nhưng bao giờ họ vẫn ẩn giấu bên trong một sự yếu mềm, một sự mong chờ được chăm sóc nâng đỡ của cánh đàn ông.

*Ngả tư Ngô gia Tự-Trần Phú. Xa một chút là hàng trái cây.
Hình ảnh

Dần lên tiếng vọng ra nhà trước:
-Hai mẹ con chờ đó, con đang tắm! Từ từ rồi con ra mở cửa!
Dần vội ẵm thốc Sum vào buồng sinh. Sum ngạc nhiên giãy nẩy lên:
-Anh ẵm em vào buồng sinh để làm gì?
Dần cười cười rồi nói:
-Anh cho em đẻ luôn!

…Sau khi khóa cửa phòng sinh cẩn thận, chàng lấy cái valy của Sum bỏ vào tủ. Chàng không quên cất luôn đôi dép và mấy cái nón bài thơ Gò Găng của em Sum lên gát xép và chàng từ từ đi ra nhà trước mở cửa.

*Đường Quang Trung-thị trấn Bình Định.
Hình ảnh

…Cửa vừa mở Bưởi nhào tới định ôm Dần thì bà Mão lại lanh tay hơn túm áo nàng kéo lại. Bà nhằn nhừ: Con định làm nghẹt thở cháu bà à! Bưởi xấu hổ đáp lí nhí: Đâu có! Con chỉ muốn vào nhà nhanh để ngồi nghỉ, chứ hồi nẫy giờ đứng chờ cửa lâu quá, thằng cu con nó mỏi chân nó đạp con lung tung.

Bà Mão vội xọt vào nhà liền, bà đi từ phòng khách đến phòng sinh rồi bà dừng lại đó nhìn nhìn cái ổ khóa và hất hàm hỏi Dần:
-Cô Sum đi xì gòn khóa cửa phòng làm thuốc na con?
Dần hết hồn vía và nói:
-Phòng sinh có nhiều đồ chuyên khoa đắt tiền, với lại phải giữ cho nó luôn sạch sẽ và vô trùng. Ngoài chị Sum ra, không ai được tự tiện vào cái phòng đó! Chứ mẹ hỏi làm chi vây?


Trong phòng sinh Sum như đang nghẹt thở. Hàng ngày chị vẫn ra vào cái phòng nầy nhiều lần, gặp những ca sinh có khi chị ở trong phòng hai đến ba tiếng đồng hồ. Sao hôm nay mới vào khoảng mười phút mà thấy nó dài như mấy ngày. Chị im lặng lấy cái tấm ra trắng, sạch trùm kín người cho đỡ ngưởi cái mùi chloramine B. Cái mùi mà hàng ngày nó vẫn thưuờng gần gũi với chị, sao hôm nay thấy khó chịu quá!


Bà Mão nói với Dần:
-Con Bưởi nó nói nó nhớ mầy, nên tao phải dẫn nó lên gặp mầy. Nếu để một mình nó lên thì tao không tin. Tao sợ nó xảy ra cái chuyện như tháng trước. Nhà cửa dưới đó đã khóa. Còn mấy con gà mái, tao đã bán hết cho hàng xóm. 2 mẹ con tao tối nay ngủ ở đây, sáng mai mới về!

Nghe đến đây Dần thấy tối tăm mày mặt. chàng không biết nói sao với mẹ mình. Còn Sum thì ở trong phòng sinh cũng nằm im ru và mồ hôi lại ra lã chã. Nàng không nóng nhưng vì sợ cái chuyện vụng trộm của mình bị lộ ra thì chỉ có chết! Danh dự bị mất và chị biết nói làm sao với Bưởi, cô em kết nghĩa dễ thương của nàng.

Mồ hôi ra mà lại không dám cử động nữa. Nàng thấy tù túng vô cùng. Nàng lo không biết cái anh người yêu của mình có biết nghĩ ra cách gì để ứng phó tình huống nầy ra sao? Thật là mình như đang ở trong cảnh’’ ngồi trên chậu lửa’’.


Dần rót nước cho mẹ uống và lấy trái cây trong tủ lạnh ra mời hai người. Bà Mão nói nhỏ vào tai Bưởi:
-Chồng của con bữa nay giống như ông chủ rầu! Dần mời hai mẹ con ăn, Bưởi thèm chua nên lột và ăn liền mấy trái cam. Bà Mão thì không ăn gì mà lại mấy trầu ra nhai. Dần cứ đi qua rồi đi lại và chàng nói:
-Ở quê mình sao cũng được, có bà con đến thăm nhà mình ở lại ngủ qua đêm thì không ai nói cái gì. Còn ở trên thị trấn nầy thì khác. Nếu có ai đến nhà thì phải báo tạm trú. Người chủ hộ phải đến đồn công an làm thủ tục, chứ cứ ỷ lại bà con mà đến thăm rồi lại ngủ lụi thì sẽ bị phạt hành chính đó!

Bà Mão hỏi lại:
-Thế bữa trước cô Sum có đăng ký tạm trú cho mầy không?
-Dạ có! Chị sum đăng ký cho con ở tạm trú đến một tuần lận.
-Chớ tao nghe cổ đi có 4 ngày mà! Dần nói với mẹ là chị Sum đăng ký phòng hờ, lỡ khi tắc đường, trễ tàu biết làm sao mà về cho đúng ngày! Bà mão è hé lên một tiếng, coi bộ cũng hiểu ra.

Nghe Dần nói là không đăng ký tạm trú là sẽ bị phạt tiền nhiều nên bà Mão vội bỏ ý định ở lại ngủ nhà mụ Sum. Tội nghiệp Bưởi ghê gớm, bà Mão và Bưởi lủi thủi ra xe thồ mà về, Bưởi ngoái đầu lại nhìn Dần, hai hàng nước mắt cô từ từ lăn xuống má.


Hai mẹ con bà nhà quê về rồi, Dần vội đến mở cửa phòng sinh. Mội đôi tay nõn nà từ trong cánh cửa dang ra hình chữ V và ôm chặc lấy chàng và hôn chàng liên khúc. Nàng cắn vào môi Dần và nói thủ thỉ: Anh nhà quê của em thông minh quá!

Cái đèn treo tường soi rõ ánh sáng vào tờ lịch lốc: Wednesday: 20 tháng 10.


Sum bế thốc Dần vào phòng ngủ của mình và cánh cữa phòng bị dập thật nhanh vào cái khung cửa kêu: Cái bùm!
Sửa lần cuối bởi truong vinh loc vào ngày 20-10-2010, 18:28 với 1 lần sửa trong tổng số.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi robinson » 20-10-2010, 17:08

Sao có sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy bác Lộc?
truong vinh loc đã viết:Cái năm 93, sau xóa bao cấp hàng hóa cũng chưa được nhiều.

truong vinh loc đã viết:Cái đèn treo tường soi rõ ánh sáng vào tờ lịch lốc: Wednesday: 20 tháng 10.


Thứ 4 - ngày 20/10/1993

Còn bữa nay: Thứ 4 - ngày 20/10/2010
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!
robinson
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 619
Ngày tham gia: 03-09-2008, 18:27
Đã cảm ơn: 79 lần
Được cảm ơn: 199 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 20-10-2010, 18:15

Hổng biết cái ngày phụ nữ dziệt nam có từ bao giờ? Làm cho nam giới thêm một ngày khổ! Cái ngày phụ nữ năm đó Dần đã tặng cho Sum một cuộc giải cứu thông minh! Cũng như pok Lộc không bao giờ quên có em nào sồn sồn trên diễn đàn nầy! Viết để dzụ thử có em sồn sồn nào mời dô chơi cho dui!!!
Thì ra chị em đã từng tham gia chống đế quốc nên mới có cái ngày nầy! Nếu lấy ngày phụ nữ việt nam là ngày kỉ niêm Hai bà Trưng thì theo mình là hay hơn! Vì trước năm 1930 phụ nữ việt nam cũng đã từng chống giặc ngoại xâm và cùng xuất hiện với nam giới việt nam cùng một lúc!
Vào ngày 20 tháng 10 năm 1930, Hội Phụ nữ phản đế Việt Nam (nay đổi tên là Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam) chính thức được thành lập, để đánh dấu sự kiện này, Đảng Cộng sản Việt Nam đã quyết định chọn ngày 20 tháng 10 hằng năm làm ngày truyền thống của tổ chức này, đồng thời cũng xem đây là ngày kỉ niệm và tôn vinh phụ nữ Việt Nam, lấy tên là "Ngày Phụ nữ Việt Nam"[1].

Trước năm 1975 tại miền Nam Việt Nam, dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa, Ngày Phụ nữ Việt Nam cũng là ngày tưởng niệm Hai bà Trưng vào ngày 6 tháng 2 âm lịch.
(Trích wiki tiếng việt).
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Một món quà bất ngờ dành cho em yêu!

Gửi bàibởi robinson » 20-10-2010, 22:39

truong vinh loc đã viết:Cái đèn treo tường soi rõ ánh sáng vào tờ lịch lốc: Wednesday: 20 tháng 10.
Sum bế thốc Dần vào phòng ngủ của mình và cánh cữa phòng bị dập thật nhanh vào cái khung cửa kêu: Cái bùm!




Đây là tờ lịch bloc nhà chị Sum vào ngày này năm ấy!

.........
Trời bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rào rạt quất vào mái ngói và màn nước mưa bay bay xiên vào cửa sổ làm đôi tình nhân bừng tỉnh giấc sau niềm đê mê khoái lạc. Dần ngoái người nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Đã 22g15 phút. Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi chạch chạch có vẻ tiếc rẻ. Dần với tay đóng cửa sổ. Dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình bốc lửa của chị Sum như mời gọi Dần. Hai người lại quấn lấy nhau... làm tiếp "tập 2". :mrgreen:

@ bác Lộc! bác viết truyện này làm em thèm quá nên nghĩ ra một đoạn thêm vào. Bác thông cảm nhé! :no1:

truong vinh loc đã viết:Trên chiếc table- nuit , chiếc đèn ngủ tỏa sáng từ cái tượng người con gái đội chiếc nón bài thơ lung linh huyền ảo. Một lọ hoa hồng đỏ thắm, tiếng nhạc nhẹ phát ra từ cái dàn A- Kai…Một thiếu phụ trắng ngần đang say ngủ…

Hình ảnh

Phải cái dàn A-Kai này của nhà chị Sum không bác Lộc? :D
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!

Các thành viên đã cảm ơn robinson về bài viết này:
truong vinh loc
robinson
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 619
Ngày tham gia: 03-09-2008, 18:27
Đã cảm ơn: 79 lần
Được cảm ơn: 199 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 21-10-2010, 07:10

Quá tuyệt vời! Dàn akai nầy là hàng độc đó, ai mà có là dạng có lúa và biết chơi đó nhen! đoạn văn em nghĩ ra hay hơn anh nhiều! lâm ly và xúc tích lắm!
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Bài học cho thằng đàn ông.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 25-10-2010, 09:31

Phần I: Nỗi cực.

Cơn mưa sớm mai đã tạnh, nắng chiếu xuyên vào cửa sổ phòng ngủ của Sum. Nàng vội lấy tay đập đập Dần thức dậy. Sau đêm gió mưa tơi bời, Dần vẫn còn đắm mê…Nhưng nắng thì đã lên rồi! Ông mặt trời đâu biết chờ ai. Những người đang yêu thì thấy mặt trời sao lặn nhanh, còn những người già thì sao thấy ngày ngắn quá!

Những giọt nước mưa còn treo lơ lửng trên cành lá cây hoa ngọc anh bên cửa sổ. Sum thò tay ra và hứng lấy rồi nàng đắp lên mặt Dần. Đôi chim chào mào trong chiếc lồng son bắt đầu cất tiếng hót líu lo. Ngày mới như mang cái ánh sáng hạnh phúc, tràn ngập yêu thương đến cho hai người.

….Sum lấy hai gói mỳ và bắt đầu nấu món sáng. Hai người ăn sáng nhanh chóng rồi ra ngoài sân cát để uống trà.

Người thiếu phụ mặc bộ đồ von mỏng màu trắng, một nước da trắng đồng điệu có ai nghĩ rằng nàng đã hơn tứ tuần. Nàng đẹp mặn mà, đầy đặn. nét đẹp nầy chỉ có ở những phụ nữ đứng tuổi. Hình như tất cả những cái gì tinh túy nhất của đàn bà đều bộc lộ ra hết ở cái lứa tuổi nầy. Phong cách và kiến thức thẩm mỹ là những cái gì như cung đàn điệu nhac tô đắp thêm cho họ.

Dưới ánh nắng mai, chim hót, cây cỏ hoa lá, người đẹp bên cạnh…Một bức tranh thiên đường trên cõi trần thế mà Dần đã được trời cho hay người phụ nữ trong bức tranh đó hiến dâng chàng không tính toán.

Sum chế thêm nước trà vào ly của Dần và kể:
-Em, ngày xưa là nữ sinh trung học Đào duy Từ. Hồi đó nữ sinh mặc áo dài suốt cả tuần chứ không phải như sắp nhỏ bây giờ, mặc áo dài một tuần vài bữa. Ngày đó bọn em từng ướt mơ làm cô giáo dạy lại các em nhỏ những kiến thức để phục vụ đồng bào. Năm 1972, mùa hè đỏ lửa cũng là năm em thi đậu tú tài toàn.IBM . Má em lúc đó lại bệnh nặng, bà trăng trối bảo em phải đi nghề thuốc, nên em phải ghi danh học nữ hộ sinh. Làm cái nghề nầy tuy cực nhưng mà vui.
Dần cắt ngang một cách tự nhiên:
-Sao lại cực mà lại vui.
-Cực là người ta đi sinh nở không cần biết giờ giấc. Đứa bé trong bụng, mình tính ngày sinh thì cũng tương đối thôi chứ không chính xác 100%. Còn giờ sinh thì nó muốn chui ra lúc nào thì nó chui, ban ngày, ban đêm, có khi nửa đêm hoặc gần sáng…Bất cứ lúc nào nó đòi ra thì mình phải theo sát mà đỡ nó.
Dần bảo:
-Cần quái gì mà phải đỡ, cứ ngủ khì khinào nó ra thì nó kêu!
Sum cốc vào đầu người yêu một cái và nói:
-Làm như anh! Muốn chui lúc nào chui, muốn ra lúc nào thì ra!...Khi nó thập thò cái đầu nơi bướm người mẹ thì mình phải bảo bà mẹ thở đều và rặn từ từ nhưng dài hơi. Khi đầu nó đã ra khỏi bướm mẹ thì mình dùng hai tay, một tay đỡ thóp chẩm(cái ót), một tay đỡ thóp trán và bẻ cái đầu nó 90 độ.
Dần rùng mình la lên :
-Chui cha! Gãy cổ thằng nhỏ sao? Dẫy mình lấy cái đầu nó ra trước, rồi lấy cái mình nó ra sau, rồi mình ráp lại hay sao?

Đến nước nầy thì Sum không thể nào mà nhịn cười được nữa. Nàng cười ha ha ha ha và liên tục bóp vào chỗ kín của Dần, vừa bóp nàng vừa la lên:
-Cho thằng ngu chết nè! Cho thằng ngu chết nè! Chỉ biết ham chơi, hổng biết kiến thức kiến thiếc sinh sản gì hết! Hèn chi mới đầu cứ hành hạ tui hung hục….

Nàng thiếu phụ hộ sinh vừa gắng sức đùa,nên mặt mày đỏ lên, mắt nàng trợn tròn lên, trong phút giây đó Dần cảm thấy nàng tuổi chừng đôi tám. Nhỏ hơn tuổi Dần rất nhiều! Dần rút ra kinh nghiệm cho dù phụ nữ có lớn tuổi nhưng trong tâm hồn của họ luôn có một vài mảnh tim trẻ thơ ẩn trốn, nó chỉ bộc phát nhất thời nào đó với những con người đàn ông yêu thương họ thật lòng và luôn luôn khôi hài làm cho họ vui…

-Mình phải làm vậy để cái vai của nó trùng với trục dọc của con bướm mẹ. Sau đó mình đè cái vai nó xuống và bảo người mẹ rặn thì nó sẽ ra. Đó gọi là thì đỡ vai. Sau khi vai ra rồi thì mình nâng mình nó một chút thì mông nó sẽ ra!...Rồi sau đó sao nữa, Dần há miệng hỏi.

-Sau khi ra xong! Sum đang nói bỗng nhiên ngừng lại. Dần nôn nóng muốn biết tiếp thì Sum lại im bặt…Ngoài cửa sắt bỗng có tiếng kêu : Cô Sum ơi! Cô Sum!!! Sum im lặng lắng nghe…thì ra… đó là tiếng kêu của cô nhân viên…thu tiền điện…
Sửa lần cuối bởi truong vinh loc vào ngày 25-10-2010, 17:12 với 2 lần sửa trong tổng số.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi robinson » 25-10-2010, 11:08

Không ngờ cái đoạn thêm vào của em lại được bác Lộc dẫn tiếp. Hấp dẫn thiệt!
Nhưng bác Lộc hơi đi sâu vào chuyên môn. Chắc ảnh hưởng từ công việc trước kia.
Câu chuyện này không biết kết cục thế nào đây. Cũng tội nghiệp cho bé Bưởi! :cry:
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!
robinson
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 619
Ngày tham gia: 03-09-2008, 18:27
Đã cảm ơn: 79 lần
Được cảm ơn: 199 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 25-10-2010, 12:19

Bưởi không bao giờ mất hạnh phúc! Hiện tại vật chất đầy đủ, tình yêu của Dần vẫn dành trọn cho Bưởi. Còn chuyện của Dần và Sum là chuyện tình cho không! Bưởi không biết những khoảng đó. Bưởi vẫn hạnh phúc, vậy thôi! Nếu có biết thì cũng...cho qua! vì chị Sum rất biết đối xử!
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Hai lời độc thoại.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 25-10-2010, 15:01

Sum vừa đi vừa lầm bầm: Mới hôm qua cũng vì tiếng kêu cửa mà làm cho mình bị nhốt vào phòng sinh muốn đứt hơi! Tưởng đâu hôm nay bà gìa đó lên nữa chắc là mình chết mất!

Sum trả tiền điện xong vội vào với Dần. Ngồi ở sân cát hơi lâu nên Dần thấy mỏi lưng và chàng đã vào phòng ngủ khi nào. Nằm trên chiếc nệm của Sum chàng thấy bồng bềnh như đang nằm trên sóng biển. Mới đây thôi chưa đầy một tháng mà chàng đã gần gũi căn nhà nầy như nhà của mình. Cái giường nệm có cặp gối đôi, mùi nước hoa quen thuộc…Bất chợt chàng nhớ đến Bưởi. Bưởi không lộng lẫy quý phái như Sum, nhưng Bưởi đối với chàng là cả một tình yêu nồng thắm và trinh nguyên. Bưởi như cây lúa, bờ tre mà hàng ngày chàng gần gũi. Bưởi hiền hòa như con nai mùa thu còn chàng như tên thợ săn lém lỉnh. Một tên thợ săn ở vùng sơn cước nai cũng săn mà gặp bò rừng cũng đớp…

….Dần đang nằm trên giường tây mà nhớ về cái giường tre. Dần đang tận hưởng cái mùi nước hoa tây mà nhớ cái mùi hương của hoa lài, hoa lý. Bưởi không thơm bằng sự giả tạo mà thơm bằng cái mùi da thịt của đứa con gái quê, không son phấn. Bưởi chỉ có mùi lá chanh, lá dứa và thỉnh thoảng Dần vẫn hái mấy chùm hoa bưởi trong vườn nhà để cho nàng gội đầu. Những khi đó Bưởi cười hiền và nói:
-Em đã tên Bưởi rồi mà anh đem hoa đến làm chi?
Những lúc đó Dần thường giựt tóc nàng và nói:
-Đó là cái tên, chừng nào quanh năm suốt tháng anh ngưởi thấy em toàn mùi bưởi thì anh mới không hái hoa bưởi cho em. Dần ngâm lên khe khẽ:

Hoa lài hoa lý hoa ngâu.
Không bằng hoa bưởi thơm lâu dịu dàng!


***

Dần đang say ngủ thì Sum đã tắm xong và nàng không mặc quần áo gì cả. Nàng đến bên Dần và nhìn chàng hoàng tử đang bị nàng bắt cóc một cách trìu mến. Người đàn bà trần truồng từ từ nằm xuống cạnh chàng trai và ôm nhẹ chàng.


Sum nằm đó mắt như dán lên trần nhà. Nàng không thể nào ngủ được. Nàng tự kiểm điểm trong mấy ngày qua nàng có gì sai không? Liệu có người đàn bà như nàng mà đem lòng yêu thương môt người con trai trạc tuổi con mình thì đúng hay không? Giá như mình chưa có con thì có ai làm phép so sánh như vậy! Tại sao ở cái xứ nầy người đàn ông có thể lấy vợ có tuổi bằng tuổi con của mình thì không ai nói, mà người phụ nữ lấy chồng cũng như vậy thì người ta lại dị nghị. Xét cho cùng thì chị không có lỗi gì cả. Nếu khao khát và được yêu thương mà có tội thì trên trái đất này có ai mà trong sạch. Tình yêu chỉ có giới hạn chứ không có biên giới- nàng mỉm cười và ngủ thiếp lúc nào không hay….


* * *

Sum vừa mở mắt ra thì đồng hồ đã điểm ba giờ chiều. Nàng ngủ một mach hơn 5 tiếng đòng hồ. Dần đỡ cho sum dậy, nàng vội vào nhà tắm làm vệ sinh. Dần đã làm sẵn cho nàng một ly nước cam to. Sau khi tắm xong sum vội đến bàn lấy ly nước và uống một mạch hết sạch. Dần trố mắt nhìn và hỏi:
-Em đã khát chưa?
Nàng gật đầu và vừa ngáp vừa nói:
-Ư ư chưa có bao giờ đẹp như hôm nay!... Sau giấc ngủ ngon, người thiếu phụ thấy cuộc đời rạng rỡ vô cùng. Để cho nàng thư thái chút, Dần bắt đầu đòi nợ:
-Hồi sáng em đã giải thích cái nỗi cực của cô đỡ, rồi bây giờ em trả lời về cái chuyện niềm vui của cô đỡ và các cô gái khác đi!
Sum vội nói:
-Sao anh tham lam thế?
Dần bảo: Đã có nợ thì phải trả chớ anh đâu có tham lam…
.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Nỗi cực revert.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 25-10-2010, 17:59

Sum nói;
-Làm người đàn bà nông thôn Việt Nam mình khổ lắm! Lúc trước ở cái thời bao cấp, cứ sáng đến thi nghe tiếng kẻng vang lên, người phụ nữ phải ra đồng. Sau khi đã cho con bú và cho mấy con heo góp ống chúng ăn. Người đàn ông cũng khổ nhưng còn thỉnh thoảng nhậu nhẹt, được mời ăn đám giỗ, đám cưới…Ít khi người ta mời đàn bà. Có chị kia vì nuôi con nhỏ, cả dêm con nó rúc, sáng không có gì ăn, nên bị hạ đường huyết ngoài đồng. Bà con không biết cứ cho là trúng gió nên đè cổ ra mà lể, thật là đã mất sức lại còn mất máu nữa… Hàng tháng chị em phải mất gần 150cc máu tươi. Nên nhà nào nghèo khổ thiếu ăn. Nhà nào có ông chồng tham ăn hoặc hời hợt thì màu da chị vợ xanh như tàu lá.

***

Sum cứ vẫn tiếp tục ca bài nỗi cực của phái yếu làm Dần càng nôn nóng hơn nữa, chàng cứ đi tới đi lui như tài xế mới tập lái xe, de tới de lui mà hổng quay đầu xe được.


Ngoài những bệnh mà chị em có thể mắc như đàn ông. Các nhành liễu còn có riêng những bệnh đặc thù của nữ giới! Bỗng dần hét lên:
-Biết rồi!
Đang ở cái thế đàn chị về kiến thức và trường đời Sum kết luận, khi xưa phụ nữ khổ như thế nầy nè:

sáng thì heo kêu, con bú.
Cả ngày lao động lam lũ.
Chiều về, ăn khoai ăn củ.
Tối vô giường thì chồng đòi ngủ!

Sum thử hỏi Dần quanh năm cứ điệp khúc đó hát quài thì còn đâu là ‘’mùa xuân cho em’’.

* * *

Sum vẫn còn hát bài’’ nỗi cực’’ của chị em, Dần ban đầu còn la nhưng sau đó chàng thấy thật đúng như vậy. Qua lời nói truyền cảm của cô người yêu, chàng mê tít và tự khen thầm rằng cô mụ thân yêu của mình thật uyên bác.

…Sum thấy Dần cứ đừ người ra, nàng nghĩ rằng chàng trai nầy cũng dễ dạy và đa cảm…Nàng cũng mừng thầm rằng mình nhìn người quả không sai.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Revert niềm vui.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 26-10-2010, 13:23

Gần cả buổi nay chị đã lên lớp cho em nhiều lắm rồi đó. Bây giờ em thưởng gì chị đi ,rồi chị sẽ kể tiếp cái chuyện niềm vui của cô nữ hộ sinh cho mà nghe.
Dần chu mỏ méo miệng:
-Nè bà chị! Bây giờ em thưởng cho chị một cái hôn được hông?
-Ứ, hổng thèm đâu, mấy bữa nay ớn rầu! Thưởng cái gì khác đi. Dần không biết cái gì thưởng cho cô tình nhân của mình thì Sum liền ngay hai cái chân ra mà bảo:
-Anh hãy đấm chân cho em!... Dần hơi ngơ ngác, chàng thắc mắc, xưa nay người ta đấm lưng chứ ai nghe đấm chân bao giờ. Nhưng dưới sự ra lệnh của bà lớn thì Dần phải ngoan ngoản làm theo. Đời có ăn có chịu, cũng hổng có sao, chàng nghỉ vậy!


Đang đấm chân cho nàng, bống nàng la lên:
-A a a… a a a…!
Dần ngạc nhiên nói:
-Em bị tưng hay sao vậy?
-Anh xê ra đi, coi chừng nước đái nó xịt ra trúng đầu anh bây giờ! Dần thất kinh hồn vía thì Sum bắt đầu kể tiếp:
-Thằng nhỏ sơ sinh sau khi ra khỏi lòng mẹ thì chúng ta phải móc nước miếng trong miệng nó ngay để khai thông khí đạo cho nó thở. Nó tự khóc a a a hoặc chúng ta phải đánh vào mông của nó cho nó khóc. Trong khi khóc thì có sự co cơ bàng quang nên nó đái xè xè thật là mạnh. Nên khi nẫy em nói anh xê ra là vậy, hiểu chưa! Mà hình như ở trỏng nó đái hổng được hay sao mà mới ra thì nó bật cầu dao liền!
-Chuyện đó mà cũng hỏi, như anh đây, anh mà vô đó thì anh cũng có đái được đâu?

***

Niềm vui xuất hiện trên hai khuôn mặt người phụ nữ. Đó là người mẹ và người nữ hộ sinh. Một công dân bé bỏng chuẩn bị đi đăng ký hộ khẩu!... Kể đến đây Sum tự dưng on volume, Dần ngước mắt lên hỏi:
-Rồi ra sao nữa?
Chàng không dám hỏi nữa vì thấy Sum đang xoa xoa bụng dưới. Sum lấy hai bàn tay úp lên mặt mình theo kiểu chừa kẽ hở:
-Hình như, hình như…( còn tiếp).
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!

Các thành viên đã cảm ơn truong vinh loc về bài viết này:
Restive Horse
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

TIỀN ĐỒ!

Gửi bàibởi truong vinh loc » 28-10-2010, 13:38

Chỉ bằng nghề hộ sinh mà nuôi con ăn học thì rất khó. Vả lại thời bây giờ sinh nở có nhiều tai biến quá, người ta hay đi đến bệnh viện để đẻ. Nếu có gì trục trặc thì ở đó họ mổ và điều trị luôn,. Cho nên phòng khám của Sum hơi ế khách. Mà cũng có ai mong cho đẻ nhiều đâu, dân số mà tăng nhanh thì kinh tế sẽ bị thụt lùi liền. Mỗi gia đình chỉ nên có hai con mà!


***

…Nàng có người cha là thiếu tá tâm lý chiến, thời trước phục vụ cho chế độ cũ. Sau giải phóng ông ta được cải tạo 8 năm. Năm 1992 ông ta được phép định cư ở Hoa Kỳ theo chương trình H.O. Sau một năm ổn định, ông có ý bảo lãnh cho Sum qua bên ấy để cha con được đoàn tụ. Sum đi Sài Gòn vừa thăm con mà cũng vừa nhờ tư vấn chương trình bảo lãnh định cư ở Mỹ.


***

Chiều nay Sum quyết định đi. Dần hơi buồn, nhưng công việc vẫn là công việc. Môt nồi cháo đậu xanh được múc ra, Sum và Dần cùng ăn với đường cát, vừa ăn Sum vừa nói:
-Anh nên đi học lại và thi đại học để lấy một cái bằng mà sống.
Dần bĩu môi:
-Sống mà cũng cần bằng à? Người ta đâu có bằng gì đâu mà người ta vẫn sóng ào ào đó sao!
-Mình có học mình sẽ làm việc nhẹ nhàng hơn. Chẳng lẽ anh đã tốt nghệp cấp 3 rồi, bây giờ anh quay về làm rưộng thì anh học để mà chi.


Nghe đến đây Dần hơi cảm thấy cô nàng của mình chí lý, nên anh ta hỏi lại;
-Theo em thì anh nên học cái ngành gì?
Sum bảo là anh nên học lấy cái nghành gì mà anh thích nhất.. Theo Sum thì anh nên đi nghành giáo. Bỡi nghành giáo nó có nhiều cái hay. Cái hay thứ nhất là được đem cái biết của mình truyền lại cho người khác một cách tự nguyện. cái hay thứ hai là cho dù dạy giỏi hay dở nhưng từ già đến trẻ ai cũng kêu mình bằng thầy. Cái hay thứ ba là không được làm gia trưởng trong một gia đình nhưng được làm gia trưởng trong một lớp học.

Dần cắt ngang lời sum:
- Còn cái hay thứ tư là gì?
Sum thả đũa chén xuống mâm cái rổn và ngã vào lòng dần, nàng nũng nịu:
-Cái hay thứ tư là gì vậy, hã anh yêu?
Dần từ từ nói:
Cái hay thứ tư là…thầy giáo mà…không ra…tính cách thầy giáo thì coi chừng phụ huynh học sinh đánh cho chạy ‘’tháo giày’’!
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Chuyện mẹ con.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 03-11-2010, 18:10

5 giờ chiều Sum đón xe khách vô Diêu Trì. Dần ở nhà chứ không đi đưa tiễn…

Chàng vào nhà và đóng cửa lại, vào phòng nằm. Những lời nói và góp ý của Sum luôn hiện trong đầu Dần. Xã hội càng ngày càng đi lên. Chả lẽ mình cứ dậm chân tại chỗ với vài sào ruộng và mảnh vườn sao. Nghề làm ruộng khác nào ăn vay cày trả, quanh năm tạm đủ. Ngày tết tư vui chơi ba bữa là ngoài giêng có nhà phải bán lúa non rồi. Mỗi khi trong nhà có người đau nặng thì coi như năm đó nợ nần chồng chất. Dần cứ trằn trọc mãi nên ngủ chập chờn và tiếng chuông nhà thờ Kim Châu bắt đầu ngân lên…Tiếng người đi chợ sớm bắt đầu râm rang trên đường phố…Một ngày mới bắt đầu với một người đàn ông trong ngôi nhà vắng. Những suy nghĩ, những lo toan cho những dự định của một con người trụ cột, giờ đây gần như là niềm tin của ba người đàn bà…


* * *


....Chiều ngày hôm sau tàu mới đến Sài Gòn. Sum vừa lớ ngớ với túi hành lý thì Trung Việt, con của nàng đã đứng ở sau lưng từ bao giờ. Một chàng trai trạc khoảng đôi mươi đang tươi cười và hỏi:
-Má đi đường có mệt không? Nghe con hỏi, Sum quay mặt lại và hai mẹ con ôm chầm vào nhau. Đứa con trai là niềm hy vọng của Sum, giờ đây đã là một thanh niên cường tráng thông minh và giống cha như đúc.

Trung việt đèo mẹ mình bằng cái xe vespa mà em đã mượn của cậu Sanh, cậu là em kề của Sum, hiện là kỷ sư điện làm ở hang Ba Son.

* * *

Sau một năm nàng đã thấy Sài Gòn thay đổi chút ít. Con nàng đang trọ học năm thứ hai của trường đại học y dược. Ông ngoại nó đã dặn là cứ học đi để khỏi quên kiến thức còn sau đó là ông sẽ bảo lãnh cho Sum, rồii Sum lại bảo lãnh con của mình. Nước Mỹ không sử dụng bằng y dược của việt nam. Qua đó Trung Việt sẽ học lại toàn bộ theo chương trình đại học y của Huê Kỳ.


...Cậu Sanh sau khi ăn cơm tối thì cậu đi trực xuởng. Nhà chỉ còn hai mẹ con của Sum. Sau khi hỏi han sức khỏe của con trai, Sum bảo con mình:
-Trung Việt nè! Sắp tới ngoại bảo lãnh má đi, con ở bên này vẫn tiếp tục học. Nhưng mà con nhớ tăng giờ học anh văn lên, có thể một tuần con dành cho nó khoảng 20 giờ. Chớ khoảng một năm sau má bảo lãnh con qua đó mà con nói tiếng anh bập bẹ thì không học đại học được đâu.
-Nhưng, thưa má con hổng có đi đâu!
Sum ngạc nhiên nói:
-Sao! Chả lẽ một mình con ở bên nầy à?
-Con sẽ học đến tốt nghiệp và con xin việc làm ở Việt Nam, chứ con không đi đâu hết! Đi đâu rồi mình cũng làm thuê mà!
-Nhưng ở bên nầy điều kiện tiến thân của con sẽ không có! Má nói cho con biết, cái xã hội cách mạng nầy họ khác lắm. Họ chỉ cho người dân ăn bánh vẽ mà thôi! Chứ cái bánh thật thì họ chia tay chia chân với nhau họ ăn hết. Huống hồ chi con là con của sỹ quan chế độ cũ, Ba con lại là tử sỹ nữa! Họ sẽ nghi vấn và không cho con làm ở các cơ quan nhà nước đâu!

Nghe đến đây Trung Việt thấy bao nhiêu dự định ước mơ của mình tan biến. Em dự định sau khi tốt nghệp bác sỹ em sẽ về với quê hương để giúp cho dân nghèo! Chàng trai thấy trước mắt của mình là những con đường cụt!. Mà cũng phải thôi, tuy là nói xóa bao cấp nhưng thật sự họ vẫn còn bao cấp về lãnh đạo dữ lắm! Đảng lãnh đạo mà! Cái lý lịch của ba mình thì đời nào mà mình vô đảng được! Còn chuyện phát triển đi lên thì đừng có mà nằm mơ.

Sum thuyết giảng cho con mình tiếp:
-Ngày xưa ở cái thời công xã nguyên thủy thì đúng là cái bầy vượn người đã sống vì tập thể! Cùng nhau hái lượm và cùng nhau ăn chung, sống chung! Má có thể hiểu theo ý má là ho đã xây dựng một chủ nghĩa xã hã hội đầu tiên trên trái đất! Thế mà có tồn tai đâu! Chế độ chiếm hữu nô lệ ra đời đã diệt vong cái công xã nguyên thủy. Xã hội chiếm hữu nô lệ gồm có hai giai cấp đó là chủ nô cai trị các nô lệ! Đều là con người như nhau, nhưng bọn chủ nô đã chăn dắt bóc lột những con người dưới quyền như súc vật!

Khi xã hội phong kiến ra đời thì cái giai cấp phong kiến gồm có địa chủ và vua quan phong kiến ra sức đàn áp bóc lột nông dân.

Chắc con biết rõ chủ nghĩa tư bản chứ! Nghĩa là người ta nói bọn tư sản bóc lột công nhân. Còn chủ nghĩa xã hội thì sao? Đảng lãnh đạo, nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý!

Má ít học về triết về tréo má hỏi con: Trong nhà mình chỉ có hai mẹ con thì ai làm lãnh đạo?
-Thưa má! Má làm lãnh đạo! Trung việt trả lời tức thì.
- Đúng rầu! Má làm lãnh đạo như vậy thì con làm gì?
-Thưa má con là người bị lãnh đạo! Như bị nói hớ, Trung Việt vội đưa tay lên bụm miệng.
Sum khảng khái;
-Chắc chắn là con dưới sự lãnh đạo của má! Má có cho con tiền thì con đựoc phép tiêu, má cho con đi chơi, má cung cấp kinh phí cho con để con học…Như vậy con phải lệ thuộc má, con bị má lãnh đạo, con có làm chủ được không khi mà người khác lãnh đạo con?
-Dạ thưa má: không!

Khi con làm việc trong môi trường mà cái thằng bất tài kém đức nó lãnh đạo con thì con phải làm gì?
-Dạ con tức lắm! Sum bắt đầu bơm ga thêm:
-Con tức, thì con chống lại nghĩa là con mất việc! Con không tức nghĩa là con cam chịu sống cầu an, nghĩa là con đồng lõa với sự thiếu minh bạch, sự yếu kém tài năng…Con không phát triển được cái năng lực, cái tôi của mình. Sống một cách ba phải, a dua theo kiểu theo đốm ăn tàn và không được nói ra những cái sai của lãnh đạo vì đạng bị ăn xôi chùa nghẹt họng!
Giai cấp nào nó cũng bảo vệ quyền lợi của nó! Đặc biệt là quyền lực! Xã hội mà chỉ có một quyền lực của một giai cấp tức là độc quyền! Độc quyền với lại độc tài và phát xít thì cũng như nhau!
Trung việt đang tập trung nghe mẹ nói một cách chăm chú. Chàng không ngờ mẹ mình trình độ chỉ tú tài ở chế độ trước mà tinh thông ghê, nói chuyện dễ hiểu ghê!

Nhưng chàng cũng không buông xuôi dễ dàng mà chàng vặn lại mẹ mình:
-Thưa má! Hiện nay người ta đang vận động dân chủ ầm ĩ mà!
-Đó chỉ là hình thức thôi con ơi! Nghe đâu khoảng năm 95 thì ông Clintơn qua thăm và hứa sẽ xóa cấm vận nước mình! Nhưng hết chiêu bài nầy đến chiêu bài khác xã hội ta khó mà dân chủ thật sự! Con còn nói gì nữa không?
-Dạ còn! Dạ …con đồng ý theo má!!!!
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!

Các thành viên đã cảm ơn truong vinh loc về bài viết này: 2
bundooroo, robinson
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Từ cái giường tre đến phố thị.

Gửi bàibởi truong vinh loc » 05-11-2010, 08:02

Một chút chiêm nghiệm!
http://vnexpress.net/GL/The-gioi/Nguoi- ... /3BA22825/
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Lý sự của bà già!

Gửi bàibởi truong vinh loc » 07-11-2010, 11:17

….Chủ nhật, Dần dậy muộn hơn mọi ngày. Sau khi quét dọn nhà cửa sạch sẽ chàng định đi ăn sáng thì đã thấy mẹ và Bưởi đứng chờ ở cửa rồi. Dần chào đon đả và hỏi thăm mấy ngày nay Bưởi có khỏe không? Con nó có đạp không? Ăn uống ra sao?... Bà mão giở cái nón cời bỏ vào goc nhà cái bộp. Bà đi thẳng ra sau nhà Sum vừa đi vừa lầm bầm: Cái thằng đó, nó có dợ rầu nay mai có con nữa, nó cứ nghĩ về dợ nó, không hỏi lấy mụ già nầy một câu!

Bưởi rời tay chồng và nhắc khéo anh:
-Anh không hỏi mẹ, mẹ giận anh rầu!
Dần biết tính bà Mão hay giận lửa rơm, nên anh không nói gì. Anh vội ra sau mở cái cũi và lấy mỳ ra nấu với thịt bò cho cả nhà ăn luôn. Sum rất chu đáo trước khi đi đã mua thức ăn đầy đủ để ở nhà cho Dần ăn. Từng cộng ngò tàu, rau thơm, ớt trái…Nàng vấn mua đầy đủ! Đúng là gái thị có học cơ mà!

Bà Mão súyt xoa là Dần nấu mỳ ngon! Bưởi cười bẽn lẽn:
-Mẹ khen anh Dần nấu ăn ngon hay là khen người mua đồ ăn ngon!
Bà Mão tẩn ngẩn à hé, cái thằng Dần hầu nhỏ tới giờ nó có biết nấu nướng gì đâu! Cha cái nhà cô Sum mua cái gì cũng ngon! Miệng nhai miếng thịt bò móm mém thật mềm và ngọt, bà ước chi còn đủ răng để mà thưởng thức những món ngon cuối tuổi già.

-Mẹ à! Dần bắt đầu lên tiếng, qua sang năm là chị Sum đi nước ngoài ở rồi!
Bà mão đang ăn vội ngừng đũa và hỏi lại:
-Thiệt hông? Sao lại đi!
-Thì người ta thích đến chỗ sướng chứ còn làm sao nữa!
Bà giật mình phát ra tiếng’’quái lạ’’ , ở dziệt nam mình bữa nay sướng chết cha sao còn đi đâu! Ngày trước, chiến tranh bom đạn ngày nào cũng có. Mỗi khi sung nổ là có người chết. Người quốc gia thì sống trong lo sợ. Nhà nào có người hoạt động cách mạng thì bị quản thúc tại ấp. Như vợ chồng bà từ khi quốc gia tiếp thu đến khi giải phóng hổng biết chạy giặc biết bao nhiêu lần! bây giờ hòa bình rầu, ăn cơm với hạt muối cúng ngon! Ban đêm ngủ kỹ sao còn đi đâu? Cắc cớ à!


-Mẹ hổng có biết đâu! Bên Mỹ họ được đoàn tụ với gia đình. Chị sum đã điện về cho con là trong năm nay lo làm thủ tục, rầu sang năm qua bển. Bên đó sướng hơn mình nhiều lắm! Ai có tài thì được trọng dụng và tự do tiến thân. Chứ không phải bằng cái lý lịch và cái sổ hộ khẩu như ở nước mình! Tất nhiên ai mà lười biếng thì chỉ đi xếp hàng và ăn cơm chực ở các nhà tế bần thôi! Nhục lắm cho mấy ông làm biếng!

Bà Mão buông đôi đũa xuống mâm cái rổn. Bà lấy cái chéo khăn xéo quẹt ngang cái miệng và phủi đít đứng dậy tới ngồi lên cái đi-văng.

Bà từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác. Ở quê bà chuyên gia cơm rau mắm, miễn sao có gạo là được rồi! Lên thị, bà ăn tô mỳ thịt bà đã thấy ngon! Còn người ta đã có cơm rồi còn đòi ăn gà ru ti, bò bíp tết…đựợc voi còn đòi tiên.

Khi thế giới nầy không có đàn bà chỉ có một mình vợ ta là phụ nữ, nghiễm nhiên vợ ta là hoa hậu rồi! Khi ở luôn trong nhà thì làm sao biết ngoài sân có trăng. Khi ở dưới giếng thì nhìn mặt trăng chỉ to bằng cái nắp vung. Khi ở trong cái thời bao cấp của giai đoạn gọi là quá độ thì chỉ biết mỳ lát, bắp khô…Và cơm trắng là một đặc sản cao vời vợi…

Dần lục lạo trí nhớ bình dân là sao ngừời ta hay sử dung thành ngữ’’đù như cái lu, ngu như cái ang’’ là sao? Anh ta tự giải thích…ò…ò…cái lu nó đâu phải là động vật đâu mà trách nó! Cái ang cũng là vật vô tri vô giác mà sao trách nó…à à…Đúng là dân ta hay nói ẩn dụ, có nghĩa là trách cái đồ ở trong cái lu cái ang nên tối tăm. Không biết gì! Ở trong đó nhìn ra bầu trời thì thấy cái ông trời chỉ to bằng cái rổ đựng rau mà thôi!


Bà Mão sau gần 15 phút mặc niệm bắt đầu bà mở loa:
-Ở nông thôn, nhà nước đang kiến thiết điện, đường, trường, trạm…Tấu hôm qua tao đi họp thôn, ngừ ta bảo sau nầy dân mình sướng lắm! Nhà nào cũng có điện, có ti vi, tủ lạnh…Con cháu đi học có nhà nước lo. Đau ốm có nhà nước chữa…Cái bà Sum đi đâu qua bên Mỹ làm gì! Tụi nó nói xí xô xí xà…Bã đã lớn rầu chứ còn trẻ đâu mà qua đó lấy Mỹ!

Nghe đến đây, Dần thấy một như có một luộng điện chạy từ thái dương đến ngực anh. Anh thấy con tim anh nó giựt lên. Có thể anh đang yêu chị Sum nặng lắm rồi! Nên đã thấy bắt đầu ghen khi nghe ai nhắc về chuyện người yêu của mình bị cướp mất!

Ghen là sự lo sợ mất hạnh phúc, là một phản ứng khi tình yêu bị đe dọa mất mát…
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!

Các thành viên đã cảm ơn truong vinh loc về bài viết này:
Restive Horse
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1522
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 309 lần
Được cảm ơn: 404 lần
Blog: Xem blog (20)

Trang vừa xem

Quay về Văn hóa- Nghệ thuật- Giải trí

Ai đang online?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang online và 2 khách