Cùng Hội CĐV Bóng đá Quốc gia Việt Nam ký tên phản đối độc quyền phát sóng của kênh truyền hình K+! Tại vff-fan hoặc tại BinhDinhFFC


Đọc và suy ngẫm

Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 01-04-2009, 02:28

Đám đông nhỏ bé
Nhiều khi ớn chữ, tôi mua mấy tạp chí phụ nữ, thời trang về để… coi hình. Hững hờ để từng trang trôi qua tay mình, khuây khoả được chút kia thì thương vương nỗi nọ.
Mình không thể có trang sức này, quần áo này, bộ mỹ phẩm này hay cái túi xách, đôi giày này. Hoặc chúng quá hào nhoáng chỉ để trình diễn hoặc quá sang trọng, quý phái hoặc chúng quá đắt tiền. Giống như một mối tình không mơ mộng và hy vọng. Tôi nhớ tới má cùng chị, nghĩ, nếu cố gắng, mình cũng mua được một vài thứ bày biện trong tạp chí này để tặng hai người phụ nữ mình thương.
Và má tôi sẽ xoè bàn tay chai sần quắt queo của mình, để quy đổi giá tiền cái túi xách ra… lúa, ra mấy giồng cải, bàng hoàng biết nó giá trị hơn cả một vụ mùa. Chị tôi chắc cũng bẽ bàng, chẳng có đôi giày nào hợp với đôi chân héo thường xuyên dầm trong nước, chẳng có bộ trang phục nào chị mặc để bưng bê trong cái quán giải khát nhỏ xập xệ bên đường. Chưa kể nội dung, chỉ giá bìa thôi, tạp chí đã là một thứ xa xỉ, với đám đông kiếm sống vất vả, tảo tần như má, chị tôi.
Nhưng những tạp chí đó vẫn được người ta yêu thích. Những món hàng tinh tế, sang trọng, đắt đỏ và xa hoa vẫn được người ta mua. Cuộc sắm sửa của họ bình thản và nhàn tản như trẻ con mua viên kẹo, như tôi mua tờ báo, không một chút thắt lòng nào. Họ ít, nhưng là số – ít – gì – cũng – có.
Vài lần trong đời, tôi cũng đứng về phía số ít đó, nên sau này không còn cực đoan quay quắt khi nhìn những cái sân tennis của huyện lỵ nghèo. Tập thở đều khi qua những cao ốc sang trọng những resort thơ mộng, giữ nhịp tim không đổi khi đứng trước miên man cỏ mượt sân golf. Tự nhủ, mình chẳng có lỗi gì.
Tôi thật chẳng lỗi gì với bầy trẻ xóm chài kia, dù chúng không được vào cái bãi cát tuyệt đẹp mà tôi đứng ngắm biển chiều. Chỗ này ngày xưa, trước khi trở thành nơi nghỉ dưỡng cao cấp, đám trẻ đó đã từng chạy chơi. Và đứng ngoài rào, dì tôi sẽ không oán giận nếu tình cờ nhìn thấy đứa cháu ruột mình xênh xang trong một sân golf, nơi chỉ vài năm trước là mảnh ruộng của dì, cho đến một ngày dì bị bứt lìa đi, cỏ thay màu xanh của lúa. Không vì những điều như thế này mà người ta thôi sống và tận hưởng cuộc sống. Sáng nay tôi vẫn phải la cà quán xá dù ở miền quê xa xôi, bà ngoại tôi lụm cụm xách vài con tôm sú ra chợ xã bán, đổi chút tiền còm.
Cũng đành, tôi đang cố rời đi nhưng những người thân tôi vẫn ở lại giữa đám – đông – nhỏ – bé. Cố cân nhắc trong mớ vốn liếng tiếng Việt của mình, tôi tìm được một cụm từ vụng về, cũng giống như mọi người vẫn đang xốc xáo từ điển để chọn những chữ thật dịu dàng cho số đông thương khó này, để lẩn tránh không phải dùng hai từ “tầng lớp…”.
Những chuyên san phụ nữ và thời trang, chiếc Rolls-Royce, hay những sân golf là thí dụ. Chúng hiện diện, phát triển để chờ đợi người ta gọi đúng tên những khoảng cách đang ngày càng xa biệt.
Chỉ là đôi lần chạnh nghĩ, một người viết ít nhiều đa cảm như mình mà giờ giả vờ thản nhiên rời bỏ đám đông nhỏ bé, thì những người mang chức phận, thường rất lạnh lùng và tỉnh táo, họ đứng về phía số – ít – gì – cũng – có, cũng là lẽ đương nhiên. Và đương nhiên, đám đông bị quên lãng, bị đẩy dạt đến những bìa trời. Tan tác.
Họ có làm sao thì cũng không phải lỗi của tôi. Ừ, nào phải lỗi của tôi. Không phải đâu…

Nguyễn Ngọc Tư
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 01-04-2009, 17:32

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh
Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.
Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.
Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé.
Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
Sưu tầm trên net.
NHÂN .jpg
NHÂN .jpg (26.8 KiB) Đã xem 4767 lần
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau

Các thành viên đã cảm ơn vinh hy về bài viết này:
bundooroo
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi cka » 11-04-2009, 13:11

vinh hy đã viết:Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh
Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.
Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.
Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé.
Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
Sưu tầm trên net.
NHÂN .jpg

truyện rất có ý nghĩa em35em35em29em29em29em29em29
cka
Hình đại diện của thành viên
cka
Đội trẻ
Đội trẻ
 
Bài viết: 212
Ngày tham gia: 07-08-2008, 20:03
Đã cảm ơn: 9 lần
Được cảm ơn: 12 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: BĐ , MU , HÀ LAN

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi phankhanhly » 11-04-2009, 13:43

cảm ơn vì câu chuyện rất hay, rất cảm động!
"giữ mãi trong lòng một giấc mơ"
Hình đại diện của thành viên
phankhanhly
Đội hình 2
Đội hình 2
 
Bài viết: 385
Ngày tham gia: 08-04-2009, 12:28
Đã cảm ơn: 64 lần
Được cảm ơn: 12 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi laodurockqn » 11-04-2009, 15:59

phankhanhly đã viết:cảm ơn vì câu chuyện rất hay, rất cảm động!

Đọc xong mắt mình cũng cay xòe, muỗi nồng vì câu chuyện rất cảm xúc. Cảm ơn bác Vinh hy.

Mối quan hệ xã hội là quyền lực mềm!
Hình đại diện của thành viên
laodurockqn
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1058
Ngày tham gia: 12-01-2008, 21:42
Đến từ: Quy Nhơn
Đã cảm ơn: 15 lần
Được cảm ơn: 15 lần
Blog: Xem blog (6)
CĐV của: MU, Liverpool, Việt Nam và Bình Định

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi phankhanhly » 13-04-2009, 09:51

laodurockqn đã viết:
Đọc xong mắt mình cũng cay xòe, muỗi nồng vì câu chuyện rất cảm xúc. Cảm ơn bác Vinh hy.

đúng vậy. m nghĩ nên đăng tải thêm nhiều câu chuyện như thế này nữa.
"giữ mãi trong lòng một giấc mơ"
Hình đại diện của thành viên
phankhanhly
Đội hình 2
Đội hình 2
 
Bài viết: 385
Ngày tham gia: 08-04-2009, 12:28
Đã cảm ơn: 64 lần
Được cảm ơn: 12 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi bubi » 13-04-2009, 10:01

Đừng làm tan giấc mơ hồn nhiên của trẻ nhỏ. Sự hồn nhiên đó lay động lòng trắc ẩn của chúng ta. Cảm ơn vinh hy.
Yêu anh và Yêu Bình Định
Hình đại diện của thành viên
bubi
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 758
Ngày tham gia: 14-04-2008, 05:44
Đến từ: Hà Nội
Đã cảm ơn: 14 lần
Được cảm ơn: 20 lần
Blog: Xem blog (25)
CĐV của: Bình Định, Liverpool

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi laodurockqn » 13-04-2009, 15:51

Những câu này Lão mới đọc sáng nay, thấy hay nên post lên. Ai đọc rồi thì đọc thêm, ai chưa đọc thì nên đọc để lắng đọng trong tâm.
Ngày hôm nay tôi sẽ...
- Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn.Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.
- Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi cảm ơn cuộc sống và mọi người đã cùng tôi sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống này.
- Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.
- Và hôm nay, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới-bất kể ngày hôm qua như thế nào. Bạn cũng vậy nhé!
Sưu tầm.

Mối quan hệ xã hội là quyền lực mềm!
Hình đại diện của thành viên
laodurockqn
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1058
Ngày tham gia: 12-01-2008, 21:42
Đến từ: Quy Nhơn
Đã cảm ơn: 15 lần
Được cảm ơn: 15 lần
Blog: Xem blog (6)
CĐV của: MU, Liverpool, Việt Nam và Bình Định

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi nguyenanhvuong85 » 14-04-2009, 09:43

Truyện Ngắn Của Vương " Mất Xe " Trích nhật ký : SG 24/10/2006

MẤT XE

Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi làm hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho tôi đi học trung cấp.

Hơn hai năm học trung cấp trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút tôi. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với tôi.

Một buổi tối tôi đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”. “Mất rồi”. Để giáo trình lên bàn, tôi nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi.

Cuối tháng tôi về quê. Ba mẹ tôi không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Tôi nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”.

Tôi nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của tôi.
Tạm Biệt Nhé Hoài Nhơn Online Tôi Mãi Nhớ Các Bạn
Hình đại diện của thành viên
nguyenanhvuong85
Đội hình 2
Đội hình 2
 
Bài viết: 496
Ngày tham gia: 16-09-2008, 15:35
Đến từ: Biễn Quy Nhơn
Đã cảm ơn: 0 lần
Được cảm ơn: 1 lần
Blog: Xem blog (0)
  • Website
  • Tài khoản Yahoo

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 14-04-2009, 11:10

Cha nội này viết được ghê, chiện có ý nghĩa đấy. Phát huy nhé bạn.
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 14-04-2009, 14:47

ĐỦ & THIẾU
Thế nào là ĐỦ?
Và thế nào là THIẾU?
Bạn đã ĐỦ hay bạn còn đang THIẾU?
Mỗi người sẽ có một câu trả lời cho những câu hỏi trên, chắc chắn vậy!
Còn với tôi, tôi nghĩ…
ĐỦ
Là khi lòng thỏa mãn và hạnh phúc.
Là khi nghĩ đến những ngày kế tiếp mà không phải cuống cuồng, tân toan.
Là khi ngoảnh lại phía sau mà không phải nói giá như.
Là khi bạn thấy lòng không vướng bận.
Và chính xác, bạn không đánh đổi hiện tại của bạn cho bất cứ một điều gì.
Bởi bạn đang ĐỦ.
Nhưng lòng người tham lam.
Nhưng cuộc đời vẫn còn xiết bao sự cám dỗ.
Và đôi khi, bạn bảo mình: Chưa ĐỦ đâu!
Bạn còn muốn nhiều hơn những gì bạn đang có.
Càng mở rộng ham muốn, bạn càng cảm thấy THIẾU.
Và nguy hiểm hơn, bạn sẽ nhìn thấy hiện tại của mình sứt mẻ.
Là khi bạn thấy chiếc xe máy chỉ có 2 bánh, bạn muốn thêm 2 bánh nữa cho nó.
Là khi bạn thấy người yêu của bạn không bằng người yêu của người khác.
Là khi bạn thấy, bạn có thể làm tốt hơn nữa, nhiều hơn nữa và hưởng thụ hơn thế nữa.
Và bạn bắt đầu thay đổi những thứ đang có bằng những ước mơ về những thứ sắp có, sẽ có, muốn có.
Một căn phòng nhỏ không thể bằng một căn phòng to.
Một căn phòng to không thể bằng một căn hộ riêng
Một căn hộ riêng không thể bằng một ngôi nhà riêng.
Và cứ thế, bạn muốn nhiều hơn nữa. Vì nhu cầu của bạn tăng lên.
Và vì bạn nghĩ bạn cần phải có nhiều hơn nữa.
Bạn không sai!
Chỉ là bạn sẽ phải đánh đổi.
Vì cuộc đời vốn chật hẹp, nó không thể cùng chấp chứa quá nhiều thứ.
THIẾU
Là khi bạn cảm thấy không tự chủ được cuộc đời bạn.
Bạn bị phụ thuộc vào nhiều thứ.
Và bạn cảm thấy mình cần nỗ lực nhiều hơn nữa (nếu bạn là người tích cực)
Hoặc bạn cảm thấy mình thật bất hạnh (nếu bạn là người tiêu cực)
Nói chung khi bạn thấy THIẾU có nghĩa là chưa ĐỦ.
THAM VONG.jpg
THAM VONG.jpg (31.01 KiB) Đã xem 1726 lần
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi robinson » 15-04-2009, 16:13

Tình yêu của cha mẹ

Ông lão 80 tuổi ngồi trên chiếc ghế sô-pha cùng người con trai trí thức 45 tuổi. Đột nhiên có tiếng một con quạ gõ gõ cái mỏ vào ô của sổ của căn nhà.

Người cha già hỏi con trai: “Cái gì vậy?”.

Người con trai trả lời: “Một con quạ”.

Vài phút trôi qua, người cha lại hỏi con trai: “Cái gì vậy?”.

Người con trả lời: “Cha, con đã nói với cha rồi. Đó là một con quạ”.

Một lúc nữa lại trôi đi, người cha già lại hỏi: “Cái gì thế?”.

Đến lúc này, có chút bực dọc, khó chịu trong giọng điệu của người con trai khi anh ta trả lời cha: “Đó là một con quạ, một con quạ”.

Một lúc lâu sau, người cha lại hỏi con trai cũng vẫn câu hỏi “cái gì thế?”.

Lần này người con trai thực sự tức giận hét vào mặt người cha già mà rằng: “Tại sao cha cứ hỏi đi hỏi lại con cùng một câu hỏi thế hả? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là một con quạ. Cha không hiểu hả?”.

Thoáng chút ngần ngừ, người cha đi vào phòng mình, mang ra một cuốn nhật kí đã cũ nát. Cuốn sổ ông giữ gìn kể từ khi người con trai ra đời. Mở một trang, người cha đưa cho cậu con trai đọc. Khi người con trai đón lấy, anh ta thấy những dòng chữ được viết trong nhật kí như sau:

“Hôm nay, đứa con trai bé bỏng 3 tuổi ngồi cùng tôi trên chiếc ghế sô-pha. Khi một con quạ đậu trên cửa sổ, con trai đã hỏi tôi 23 lần rằng đó là cái gì, và tôi cũng đã trả lời 23 lần rằng đó là một con quạ. Tôi nựng con mỗi lần nó hỏi tôi cùng một câu hỏi, lặp đi lặp lại 23 lần. Tôi không hề cảm thấy khó chịu, mà trái lại, càng yêu thương đứa con ngây thơ bé bỏng này hơn”…

Khi cha mẹ bạn trở nên già cả, đừng chối bỏ và coi họ như một gánh nặng. Hãy nói với họ bằng những từ ngữ lịch sự, tử tế, kính trọng, và khiêm tốn. Hãy quan tâm, ân cần với họ. Bởi chính họ đã nuôi nấng bạn từ tấm bé, luôn thể hiện tình yêu vị tha, lớn lao đối với bạn, không quản ngại nắng mưa, bão tố, cho bạn có được ngày hôm nay.

Ánh Nguyệt (Theo Inspirational)
Sửa lần cuối bởi robinson vào ngày 15-04-2009, 16:27 với 1 lần sửa trong tổng số.
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!
robinson
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 671
Ngày tham gia: 03-09-2008, 18:27
Đã cảm ơn: 82 lần
Được cảm ơn: 207 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi robinson » 15-04-2009, 16:26

Bài học trẻ thơ

Nghe thằng Tý la khóc, chạy ra xem mới vỡ lẽ gần tết, dì Tám muốn chặt cây nhãn trước sân cho thoáng vì rễ đã bắt đầu phá hại nền nhà, trái rất ít và hầu như vô vị, cành lá xum xuê chim chóc rần rật suốt ngày.

Đi học về thấy cây nhãn đã vặt hết các nhánh phủ lên mái ngói, chỉ còn nửa tàng lá ngoài sân, anh hàng xóm lăm lăm cây rựa trong tay thoăn thoắt đốn chặt, Tý ào vào nhà tìm dì dượng hỏi tại sao, dì mắng: Đâu phải chuyện con nít mà hỏi. Tý nhất định tra khảo, buộc lòng dì phải giải thích. Tý khóc: Một tổ vừa nở con, rồi chim sẽ ở đâu? Dì gắt thì nó bay chỗ khác, hơi đâu con lo. Tý gào lên: Sao mẹ dạy con đi đâu cũng phải về, không gì bằng mái nhà mình, mà mái nhà nó sao mẹ phá? Dì hơi khựng nhưng vẫn chưa quyết. Tiếng rựa vẫn phang phang. Tý nức nở chạy vòng quanh nói với lên cây: Bay đi bây ơi, bồng con bay đi, tìm chỗ khác yên lành mà ở đi.

Dì nghẹn ngào kêu anh hàng xóm dừng tay và ôm chặt thằng nhỏ vào lòng. Ai bảo trẻ con không cho được chúng ta bài học?

Xuân Sương
Ngay cả một sợi tóc gầy guộc cũng để lại bóng râm của mình trên mặt đất!
robinson
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 671
Ngày tham gia: 03-09-2008, 18:27
Đã cảm ơn: 82 lần
Được cảm ơn: 207 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 16-04-2009, 21:39

Ở TRỌ
Chiều đi ngang qua hẻm Bông Bạch Tuyết, không chủ định mà quẹo vô hẻm có cây bàng cổ thụ, rồi ghé nhà má Hai. Hồi đó ở trọ nhà má gần một năm, sau này chuyển chỗ trọ nhưng vẫn ghé thăm hoài, có khi nhậu say còn ngủ lại. Ra trường tới giờ lu bu rồi quên.
Bà già gần tám mươi tay run lẩy bẩy, nhưng nhận ra ngay. Chưa kịp ngồi đã hỏi lâu nay về quê làm tới ông gì rồi. Bà gọi vào trong: thằng Tư ở quê vô nè. Anh Hai, con của bà cũng gần sáu mươi chạy ra, nhìn một chút rồi hỏi: mười hai năm rồi, tròn một con giáp mày mới ghé!
Thằng nhóc cỡ 7,8 tuổi mang ra ly nước lọc, mắt tròn xoe hỏi bà cụ: bác này là ai vậy bà cố? Bà già móm mém: chú ngày xưa ở trọ nhà mình. Rồi bà quay sang mình: con của con Hường, vợ chồng nó đi làm ở Bình Dương nên để thằng nhỏ ở đây cho tiện đi học. Tôi nghiệp nó nhắc hoài. Nó còn nhớ cái lần mày đi hái rau càng cua với ba nó để làm gỏi nhậu, bị đạp đinh sưng vù cái chân. Sốt li bì mấy ngày làm cả anh chị, cả bé Hường phải chăm .
Cái nhà có 50m2 được ngăn làm hai, một nửa cho sinh viên thuê, một nửa bà, anh chị Hai và bé Hường ở. Mình ra trường đi rồi quên mất. Quên cả câu chuyện an phận ngày xưa: ra trường về quê làm việc cho gần ba mẹ. Nhưng bà già vẫn nhớ!
Bà tíu tít hỏi mấy đứa bạn cũ, đứa ở Bình Thuận, đứa Đồng Nai, Quảng Nam, rồi hỏi công việc ở có nhiều không, dặn dò làm việc phải có cái tâm cái đức cho người dân được nhờ…. Bà già là người công giáo mà nói chuyện y hệt mấy bà già phật tử hay đi lễ chùa...
Căn nhà 12 năm vẫn y như vậy, chỉ có thay một lớp sơn mới. Ngồi một hồi mà không biết nói gì.
Bà già cứ tưởng mình đi nắng nên bị mệt. Bà không biết mình định nói rằng hơn mười năm nay con vẫn ở Sài Gòn, rằng từ nhà con qua đây chỉ có 20 phút chạy xe máy, rằng con lâu lâu vẫn đi làm ngang qua đường này, rằng cái quán nhậu đầu đường Tân Sơn Nhì lâu lâu con vẫn ghé, rằng có lần thấy anh hai chị Hai ở ngoài Bà Quẹo nhưng đường đông nên không gọi.
Định chào về thì bà già ra tiệm tạp hóa đầu hẻm, trên tay là hai hộp cá: để tao làm gỏi rau càng cua cho anh em mày nhậu.
Anh Hai mang ra chai đế, nói ở quê mới gửi lên. mình ngồi im, uống có hai ly đã muốn say.
Rồi anh nói: “Mấy năm sau ngày mày ra trường tao mới biết mày vẫn ở Sài Gòn.Tội nghiệp, bà già cứ hỏi hoài. không biết mày về quê có tìm được chỗ làm tốt không. Thấy bả quý mày quá, tao không nói là mày vẫn còn ở đây, không về quê....!”

Mẹ Gìa Việt - fiveprime.org.jpg
Mẹ Gìa Việt - fiveprime.org.jpg (23.07 KiB) Đã xem 1648 lần
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi truong vinh loc » 26-04-2009, 22:35

Ông chủ là một ''thiên sứ ''của lòng nhân ái,hành động yêu thương,chía sẻ ,cùng''nhậu''với em bé đã đem lại 1 tính giáo dục cao và thành quả của sự giáo dục đó ,chính là em bé-ông chủ nhân ái sau nầy.Đọc câu truyện ''bữa tiệc trong nhà vệ sinh'' tôi chỉ tiếc một điiều :sao tác giả của nó không là thành viên FFC-BĐ.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 445 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 27-04-2009, 09:33

Mùi của hạnh phúc

Cô đang mải đút kem cho đứa em nhỏ nhất, quay lại thằng bé đã đứng ngay sau, cổ đeo chồng vé số trên tấm bảng gỗ cũ mục. Chẳng biết thằng bé làm gì mà mặt lem hết cả. Thấy thế cô lấy khăn giấy lau mặt cho thằng bé rồi bảo ngồi xuống ghế, nó vẫn đứng không nói gì. Đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn cô không chớp mắt. Ra hiệu cho chủ quán lấy thêm cây kem nữa, cô nói: "Mời em, nhóc còn đi học không?".
Thằng bé gật đầu.
- Nhóc mấy tuổi rồi ?
- Mười tuổi.
- Nè, nhóc ngồi xuống đây.
Im lặng một lát, thằng bé nhận cây kem rồi bước đi chẳng để cho cô kịp làm gì.
Cô tiếp tục chuyện trò với mấy đứa em, hình ảnh thằng bé với đôi mắt biết nói cứ quẩn quanh trong đầu, đang định đứng lên ra về thì:
"Con cảm ơn cô" - thằng bé khi nãy lí nhí. Phía sau thằng bé là người đàn ông ngồi trên xe lăn, khỏi phải đoán đã biết đấy là hai cha con, đôi mắt người đàn ông nhìn cô giống hệt thằng bé.
Bước lại gần hơn để nhìn rõ người đàn ông ấy, anh ta người nhỏ thó, mặc chiếc áo màu xanh rộng thùng thình, chiếc quần dài không che hết được đôi chân dị tật.
- Anh là …
- Dạ, tôi là bố cháu. Tôi quay lại để cảm ơn cô.
- Có gì đâu anh, thằng nhóc rất dễ thương.
- Cảm ơn cô.
- Hôm nào hai bố con cũng đi à?
- Vâng, bảo nó ở nhà nó không chịu, cứ đòi theo bố mẹ.
- Thế chị nhà bán ở đâu?
- Dạ, ở đằng kia.
Cô xoa đầu thằng bé, kéo lại gần, hôn vào má, vào trán nó.
Lúc này thằng bé mới nghiêng đầu ghé sát vào tai bố, đưa cây kem đã chảy nước ra: "Bố ăn đi".
- Không, con ăn đi.
- Thế cả hai bố con mình cùng ăn.
Nói rồi thằng bé hồn nhiên mút cây kem một cái.
"Thôi chào cô. Chào cô đi con". Nghe lời bố, thằng bé nói "Con chào cô".
Người đàn ông bắt đầu lăn bánh xe, thằng bé một chân để lên trên song xe, một chân để dưới đất lấy đà đẩy. Nhìn hình ảnh hai bố con dìu nhau đi trong đêm, thằng bé nghiêng đầu ríu rít bên bố, trông bố con họ thật hạnh phúc, trong lòng cô biết bao nhiêu là cảm xúc.
Đang thanh toán tiền thì :
- Cô thấy mùi gì? - Là giọng của người phụ nữ bàn bên cạnh, nãy giờ có lẽ đã nghe thấy hết mọi chuyện.
- Chị nói sao?
- Là tôi nói cô hôn thằng bé thấy mùi gì?
- Mùi của hạnh phúc.
Chị ta nhìn cô thắc mắc, mùi của hạnh phúc?
- Mùi mà chúng ta không bao giờ có được - Nói rồi cô bế em lên xe.
Trên đường về, cô đã không thể nói thêm điều gì nữa, mặc cho mấy đứa em gặng hỏi chị hết điều này tới điều khác.
Đến ngã tư đang lúc đợi đèn đỏ, mắt cô nhòe đi khi thấy hai chiếc xe lăn đậu sát cạnh nhau trên mép đường: người đàn ông ban nãy đang cầm cây kem mút một cái rồi đưa cho người phụ nữ, còn thằng bé thì đứng nhìn cười.

hanh phuc.jpg
hanh phuc.jpg (16.71 KiB) Đã xem 6371 lần

(Internet)
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi tieulamvy » 27-04-2009, 10:57

Đôi khi hạnh phúc thật giản dị , nó hiện hữu đâu đó quanh ta mà ta vô tình không nhận thấy nó . Cuộc đời vẫn còn đó những mảnh đời bất hạnh , nhưng chính những mảnh đời bất hạnh đó đôi khi lại dạy cho ta biết thế nào là hạnh phúc . Mỗi người có mỗi cách cảm nhận hạnh phúc khác nhau , nhưng nói tóm lại hạnh phúc lúc nào cũng ở bên cạch ta .Nêu ta trải lòng ra với cuộc sống thì cảm nhận hạnh phúc thật dễ dàng, còn nếu ta khép kín bản thân mình quá thì để cảm nhận được hạnh phúc dù chỉ là hạnh phúc giản dị cũng thật là khó khăn. Đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp của cuộc đời vì " Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ " ( Trịnh Công Sơn )
Hình đại diện của thành viên
tieulamvy
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 549
Ngày tham gia: 27-03-2008, 11:44
Đến từ: Quy Nhon men yeu!!
Đã cảm ơn: 0 lần
Được cảm ơn: 0 lần
Blog: Xem blog (1)
CĐV của: Bình Định , MU , Liverpool
  • Tài khoản Yahoo

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi HSBC » 28-04-2009, 18:25

vinh hy đã viết:Ở TRỌ
Chiều đi ngang qua hẻm Bông Bạch Tuyết, không chủ định mà quẹo vô hẻm có cây bàng cổ thụ, rồi ghé nhà má Hai. Hồi đó ở trọ nhà má gần một năm, sau này chuyển chỗ trọ nhưng vẫn ghé thăm hoài, có khi nhậu say còn ngủ lại. Ra trường tới giờ lu bu rồi quên.
Bà già gần tám mươi tay run lẩy bẩy, nhưng nhận ra ngay. Chưa kịp ngồi đã hỏi lâu nay về quê làm tới ông gì rồi. Bà gọi vào trong: thằng Tư ở quê vô nè. Anh Hai, con của bà cũng gần sáu mươi chạy ra, nhìn một chút rồi hỏi: mười hai năm rồi, tròn một con giáp mày mới ghé!
Thằng nhóc cỡ 7,8 tuổi mang ra ly nước lọc, mắt tròn xoe hỏi bà cụ: bác này là ai vậy bà cố? Bà già móm mém: chú ngày xưa ở trọ nhà mình. Rồi bà quay sang mình: con của con Hường, vợ chồng nó đi làm ở Bình Dương nên để thằng nhỏ ở đây cho tiện đi học. Tôi nghiệp nó nhắc hoài. Nó còn nhớ cái lần mày đi hái rau càng cua với ba nó để làm gỏi nhậu, bị đạp đinh sưng vù cái chân. Sốt li bì mấy ngày làm cả anh chị, cả bé Hường phải chăm .
Cái nhà có 50m2 được ngăn làm hai, một nửa cho sinh viên thuê, một nửa bà, anh chị Hai và bé Hường ở. Mình ra trường đi rồi quên mất. Quên cả câu chuyện an phận ngày xưa: ra trường về quê làm việc cho gần ba mẹ. Nhưng bà già vẫn nhớ!
Bà tíu tít hỏi mấy đứa bạn cũ, đứa ở Bình Thuận, đứa Đồng Nai, Quảng Nam, rồi hỏi công việc ở có nhiều không, dặn dò làm việc phải có cái tâm cái đức cho người dân được nhờ…. Bà già là người công giáo mà nói chuyện y hệt mấy bà già phật tử hay đi lễ chùa...
Căn nhà 12 năm vẫn y như vậy, chỉ có thay một lớp sơn mới. Ngồi một hồi mà không biết nói gì.
Bà già cứ tưởng mình đi nắng nên bị mệt. Bà không biết mình định nói rằng hơn mười năm nay con vẫn ở Sài Gòn, rằng từ nhà con qua đây chỉ có 20 phút chạy xe máy, rằng con lâu lâu vẫn đi làm ngang qua đường này, rằng cái quán nhậu đầu đường Tân Sơn Nhì lâu lâu con vẫn ghé, rằng có lần thấy anh hai chị Hai ở ngoài Bà Quẹo nhưng đường đông nên không gọi.
Định chào về thì bà già ra tiệm tạp hóa đầu hẻm, trên tay là hai hộp cá: để tao làm gỏi rau càng cua cho anh em mày nhậu.
Anh Hai mang ra chai đế, nói ở quê mới gửi lên. mình ngồi im, uống có hai ly đã muốn say.
Rồi anh nói: “Mấy năm sau ngày mày ra trường tao mới biết mày vẫn ở Sài Gòn.Tội nghiệp, bà già cứ hỏi hoài. không biết mày về quê có tìm được chỗ làm tốt không. Thấy bả quý mày quá, tao không nói là mày vẫn còn ở đây, không về quê....!”

Mẹ Gìa Việt - fiveprime.org.jpg


Chào bạn vinhhy,
Vui lòng lần sau post bài nhớ dẫn nguồn cụ thể. Bài viết này của người bạn mình là nhà báo Đức Hiển - Hiện là Thư ký tòa soạn báo Pháp luật Tp.HCM
http://blog.360.yahoo.com/blog-8lS.UvQ_ ... mN?p=11748

Sáng nay anh ấy vào binhdinhffc đọc ( vì được mình giới thiệu website này ) bỗng dưng thấy bài này, đã điện thoại cho mình....
Trân trọng
HSBC
Năng khiếu
Năng khiếu
 
Bài viết: 183
Ngày tham gia: 09-12-2008, 08:36
Đã cảm ơn: 0 lần
Được cảm ơn: 25 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 28-04-2009, 19:12

HSBC đã viết:
vinh hy đã viết:Ở TRỌ
Chiều đi ngang qua hẻm Bông Bạch Tuyết, không chủ định mà quẹo vô hẻm có cây bàng cổ thụ, rồi ghé nhà má Hai. Hồi đó ở trọ nhà má gần một năm, sau này chuyển chỗ trọ nhưng vẫn ghé thăm hoài, có khi nhậu say còn ngủ lại. Ra trường tới giờ lu bu rồi quên.
Bà già gần tám mươi tay run lẩy bẩy, nhưng nhận ra ngay. Chưa kịp ngồi đã hỏi lâu nay về quê làm tới ông gì rồi. Bà gọi vào trong: thằng Tư ở quê vô nè. Anh Hai, con của bà cũng gần sáu mươi chạy ra, nhìn một chút rồi hỏi: mười hai năm rồi, tròn một con giáp mày mới ghé!
Thằng nhóc cỡ 7,8 tuổi mang ra ly nước lọc, mắt tròn xoe hỏi bà cụ: bác này là ai vậy bà cố? Bà già móm mém: chú ngày xưa ở trọ nhà mình. Rồi bà quay sang mình: con của con Hường, vợ chồng nó đi làm ở Bình Dương nên để thằng nhỏ ở đây cho tiện đi học. Tôi nghiệp nó nhắc hoài. Nó còn nhớ cái lần mày đi hái rau càng cua với ba nó để làm gỏi nhậu, bị đạp đinh sưng vù cái chân. Sốt li bì mấy ngày làm cả anh chị, cả bé Hường phải chăm .
Cái nhà có 50m2 được ngăn làm hai, một nửa cho sinh viên thuê, một nửa bà, anh chị Hai và bé Hường ở. Mình ra trường đi rồi quên mất. Quên cả câu chuyện an phận ngày xưa: ra trường về quê làm việc cho gần ba mẹ. Nhưng bà già vẫn nhớ!
Bà tíu tít hỏi mấy đứa bạn cũ, đứa ở Bình Thuận, đứa Đồng Nai, Quảng Nam, rồi hỏi công việc ở có nhiều không, dặn dò làm việc phải có cái tâm cái đức cho người dân được nhờ…. Bà già là người công giáo mà nói chuyện y hệt mấy bà già phật tử hay đi lễ chùa...
Căn nhà 12 năm vẫn y như vậy, chỉ có thay một lớp sơn mới. Ngồi một hồi mà không biết nói gì.
Bà già cứ tưởng mình đi nắng nên bị mệt. Bà không biết mình định nói rằng hơn mười năm nay con vẫn ở Sài Gòn, rằng từ nhà con qua đây chỉ có 20 phút chạy xe máy, rằng con lâu lâu vẫn đi làm ngang qua đường này, rằng cái quán nhậu đầu đường Tân Sơn Nhì lâu lâu con vẫn ghé, rằng có lần thấy anh hai chị Hai ở ngoài Bà Quẹo nhưng đường đông nên không gọi.
Định chào về thì bà già ra tiệm tạp hóa đầu hẻm, trên tay là hai hộp cá: để tao làm gỏi rau càng cua cho anh em mày nhậu.
Anh Hai mang ra chai đế, nói ở quê mới gửi lên. mình ngồi im, uống có hai ly đã muốn say.
Rồi anh nói: “Mấy năm sau ngày mày ra trường tao mới biết mày vẫn ở Sài Gòn.Tội nghiệp, bà già cứ hỏi hoài. không biết mày về quê có tìm được chỗ làm tốt không. Thấy bả quý mày quá, tao không nói là mày vẫn còn ở đây, không về quê....!”

Mẹ Gìa Việt - fiveprime.org.jpg


Chào bạn vinhhy,
Vui lòng lần sau post bài nhớ dẫn nguồn cụ thể. Bài viết này của người bạn mình là nhà báo Đức Hiển - Hiện là Thư ký tòa soạn báo Pháp luật Tp.HCM
http://blog.360.yahoo.com/blog-8lS.UvQ_ ... mN?p=11748

Sáng nay anh ấy vào binhdinhffc đọc ( vì được mình giới thiệu website này ) bỗng dưng thấy bài này, đã điện thoại cho mình....
Trân trọng


Chính xác !! Thành thật xin lỗi nhà báo Đức Hiển !
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2852
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 494 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi bundooroo » 28-04-2009, 19:15

HSBC đã viết:
Bài viết này của người bạn mình là nhà báo Đức Hiển - Hiện là Thư ký tòa soạn báo Pháp luật Tp.HCM
http://blog.360.yahoo.com/blog-8lS.UvQ_ ... mN?p=11748

Sáng nay anh ấy vào binhdinhffc đọc ( vì được mình giới thiệu website này ) bỗng dưng thấy bài này, đã điện thoại cho mình....
Trân trọng


Thì ra lại là người quen! :)Bố cu Hưng là bạn thân hồi Đại học với mình!
BÌNH ĐỊNH - LÀM LẠI TỪ HẠNG NHẤT!
Hình đại diện của thành viên
bundooroo
Giám sát
 
Bài viết: 5877
Ngày tham gia: 13-04-2008, 17:06
Đã cảm ơn: 300 lần
Được cảm ơn: 150 lần
Blog: Xem blog (27)
CĐV của: Binh Dinh, MU, Barca, Inter!

Trang kế tiếp

Quay về Văn hóa- Nghệ thuật- Giải trí

Ai đang online?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang online và 6 khách