vinh hy đã viết:Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh
Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.
Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.
Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé.
Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
Sưu tầm trên net.
phankhanhly đã viết:cảm ơn vì câu chuyện rất hay, rất cảm động!
laodurockqn đã viết:Đọc xong mắt mình cũng cay xòe, muỗi nồng vì câu chuyện rất cảm xúc. Cảm ơn bác Vinh hy.
vinh hy đã viết:Ở TRỌ
Chiều đi ngang qua hẻm Bông Bạch Tuyết, không chủ định mà quẹo vô hẻm có cây bàng cổ thụ, rồi ghé nhà má Hai. Hồi đó ở trọ nhà má gần một năm, sau này chuyển chỗ trọ nhưng vẫn ghé thăm hoài, có khi nhậu say còn ngủ lại. Ra trường tới giờ lu bu rồi quên.
Bà già gần tám mươi tay run lẩy bẩy, nhưng nhận ra ngay. Chưa kịp ngồi đã hỏi lâu nay về quê làm tới ông gì rồi. Bà gọi vào trong: thằng Tư ở quê vô nè. Anh Hai, con của bà cũng gần sáu mươi chạy ra, nhìn một chút rồi hỏi: mười hai năm rồi, tròn một con giáp mày mới ghé!
Thằng nhóc cỡ 7,8 tuổi mang ra ly nước lọc, mắt tròn xoe hỏi bà cụ: bác này là ai vậy bà cố? Bà già móm mém: chú ngày xưa ở trọ nhà mình. Rồi bà quay sang mình: con của con Hường, vợ chồng nó đi làm ở Bình Dương nên để thằng nhỏ ở đây cho tiện đi học. Tôi nghiệp nó nhắc hoài. Nó còn nhớ cái lần mày đi hái rau càng cua với ba nó để làm gỏi nhậu, bị đạp đinh sưng vù cái chân. Sốt li bì mấy ngày làm cả anh chị, cả bé Hường phải chăm .
Cái nhà có 50m2 được ngăn làm hai, một nửa cho sinh viên thuê, một nửa bà, anh chị Hai và bé Hường ở. Mình ra trường đi rồi quên mất. Quên cả câu chuyện an phận ngày xưa: ra trường về quê làm việc cho gần ba mẹ. Nhưng bà già vẫn nhớ!
Bà tíu tít hỏi mấy đứa bạn cũ, đứa ở Bình Thuận, đứa Đồng Nai, Quảng Nam, rồi hỏi công việc ở có nhiều không, dặn dò làm việc phải có cái tâm cái đức cho người dân được nhờ…. Bà già là người công giáo mà nói chuyện y hệt mấy bà già phật tử hay đi lễ chùa...
Căn nhà 12 năm vẫn y như vậy, chỉ có thay một lớp sơn mới. Ngồi một hồi mà không biết nói gì.
Bà già cứ tưởng mình đi nắng nên bị mệt. Bà không biết mình định nói rằng hơn mười năm nay con vẫn ở Sài Gòn, rằng từ nhà con qua đây chỉ có 20 phút chạy xe máy, rằng con lâu lâu vẫn đi làm ngang qua đường này, rằng cái quán nhậu đầu đường Tân Sơn Nhì lâu lâu con vẫn ghé, rằng có lần thấy anh hai chị Hai ở ngoài Bà Quẹo nhưng đường đông nên không gọi.
Định chào về thì bà già ra tiệm tạp hóa đầu hẻm, trên tay là hai hộp cá: để tao làm gỏi rau càng cua cho anh em mày nhậu.
Anh Hai mang ra chai đế, nói ở quê mới gửi lên. mình ngồi im, uống có hai ly đã muốn say.
Rồi anh nói: “Mấy năm sau ngày mày ra trường tao mới biết mày vẫn ở Sài Gòn.Tội nghiệp, bà già cứ hỏi hoài. không biết mày về quê có tìm được chỗ làm tốt không. Thấy bả quý mày quá, tao không nói là mày vẫn còn ở đây, không về quê....!”
HSBC đã viết:vinh hy đã viết:Ở TRỌ
Chiều đi ngang qua hẻm Bông Bạch Tuyết, không chủ định mà quẹo vô hẻm có cây bàng cổ thụ, rồi ghé nhà má Hai. Hồi đó ở trọ nhà má gần một năm, sau này chuyển chỗ trọ nhưng vẫn ghé thăm hoài, có khi nhậu say còn ngủ lại. Ra trường tới giờ lu bu rồi quên.
Bà già gần tám mươi tay run lẩy bẩy, nhưng nhận ra ngay. Chưa kịp ngồi đã hỏi lâu nay về quê làm tới ông gì rồi. Bà gọi vào trong: thằng Tư ở quê vô nè. Anh Hai, con của bà cũng gần sáu mươi chạy ra, nhìn một chút rồi hỏi: mười hai năm rồi, tròn một con giáp mày mới ghé!
Thằng nhóc cỡ 7,8 tuổi mang ra ly nước lọc, mắt tròn xoe hỏi bà cụ: bác này là ai vậy bà cố? Bà già móm mém: chú ngày xưa ở trọ nhà mình. Rồi bà quay sang mình: con của con Hường, vợ chồng nó đi làm ở Bình Dương nên để thằng nhỏ ở đây cho tiện đi học. Tôi nghiệp nó nhắc hoài. Nó còn nhớ cái lần mày đi hái rau càng cua với ba nó để làm gỏi nhậu, bị đạp đinh sưng vù cái chân. Sốt li bì mấy ngày làm cả anh chị, cả bé Hường phải chăm .
Cái nhà có 50m2 được ngăn làm hai, một nửa cho sinh viên thuê, một nửa bà, anh chị Hai và bé Hường ở. Mình ra trường đi rồi quên mất. Quên cả câu chuyện an phận ngày xưa: ra trường về quê làm việc cho gần ba mẹ. Nhưng bà già vẫn nhớ!
Bà tíu tít hỏi mấy đứa bạn cũ, đứa ở Bình Thuận, đứa Đồng Nai, Quảng Nam, rồi hỏi công việc ở có nhiều không, dặn dò làm việc phải có cái tâm cái đức cho người dân được nhờ…. Bà già là người công giáo mà nói chuyện y hệt mấy bà già phật tử hay đi lễ chùa...
Căn nhà 12 năm vẫn y như vậy, chỉ có thay một lớp sơn mới. Ngồi một hồi mà không biết nói gì.
Bà già cứ tưởng mình đi nắng nên bị mệt. Bà không biết mình định nói rằng hơn mười năm nay con vẫn ở Sài Gòn, rằng từ nhà con qua đây chỉ có 20 phút chạy xe máy, rằng con lâu lâu vẫn đi làm ngang qua đường này, rằng cái quán nhậu đầu đường Tân Sơn Nhì lâu lâu con vẫn ghé, rằng có lần thấy anh hai chị Hai ở ngoài Bà Quẹo nhưng đường đông nên không gọi.
Định chào về thì bà già ra tiệm tạp hóa đầu hẻm, trên tay là hai hộp cá: để tao làm gỏi rau càng cua cho anh em mày nhậu.
Anh Hai mang ra chai đế, nói ở quê mới gửi lên. mình ngồi im, uống có hai ly đã muốn say.
Rồi anh nói: “Mấy năm sau ngày mày ra trường tao mới biết mày vẫn ở Sài Gòn.Tội nghiệp, bà già cứ hỏi hoài. không biết mày về quê có tìm được chỗ làm tốt không. Thấy bả quý mày quá, tao không nói là mày vẫn còn ở đây, không về quê....!”
Chào bạn vinhhy,
Vui lòng lần sau post bài nhớ dẫn nguồn cụ thể. Bài viết này của người bạn mình là nhà báo Đức Hiển - Hiện là Thư ký tòa soạn báo Pháp luật Tp.HCM
http://blog.360.yahoo.com/blog-8lS.UvQ_ ... mN?p=11748
Sáng nay anh ấy vào binhdinhffc đọc ( vì được mình giới thiệu website này ) bỗng dưng thấy bài này, đã điện thoại cho mình....
Trân trọng
HSBC đã viết:
Bài viết này của người bạn mình là nhà báo Đức Hiển - Hiện là Thư ký tòa soạn báo Pháp luật Tp.HCM
http://blog.360.yahoo.com/blog-8lS.UvQ_ ... mN?p=11748
Sáng nay anh ấy vào binhdinhffc đọc ( vì được mình giới thiệu website này ) bỗng dưng thấy bài này, đã điện thoại cho mình....
Trân trọng
Quay về Văn hóa- Nghệ thuật- Giải trí
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang online và 6 khách