Cùng Hội CĐV Bóng đá Quốc gia Việt Nam ký tên phản đối độc quyền phát sóng của kênh truyền hình K+! Tại vff-fan hoặc tại BinhDinhFFC


Đọc và suy ngẫm

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi HSBC » 28-04-2009, 20:06

A ruột của Đức Hiển là nhà báo Hồng Lam - "Báo An ninh thế giới " lại là bạn của mình
Thế giới nhỏ thật !!!!
HSBC
Năng khiếu
Năng khiếu
 
Bài viết: 183
Ngày tham gia: 09-12-2008, 08:36
Đã cảm ơn: 0 lần
Được cảm ơn: 25 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 02-05-2009, 12:09

Thư cho một bạn trẻ

Bạn quý mến,

Rất tiếc là tôi chưa được quen thân với bạn, nhưng tôi đã thấy bạn từ bục giảng của tôi, nghe bạn tâm tình qua những bức thư đầy bức xúc về đất nước, về tương lai, và về nhân loại nữa. Qua đó tôi cảm nhận một nghịch lý: bạn vừa có niềm tin ở một tương lại xán lạn hơn, nhưng niềm tin ấy lại bị xao xuyến do cái hiện tại này. Bởi vậy, nhân dịp xuân về, Tết đến, trước hết tôi cầu mong bạn giữ vững niềm tin ấy, và có ít dòng tâm sự.

Trước tiên, một lời tạ lỗi...Tôi không có “kinh nghiệm” hay lời dặn dò gì để truyền lại cho bạn, bởi vì tôi nghĩ mỗi thế hệ phải tìm một tương lai cho mình. Hơn nữa, dù nghĩ rằng chúng tôi (thế hệ trước các bạn) đã có nhiều cống hiến nhất định cho đất nước (chúng ta không bao giờ quên hàng triệu người thế hệ tôi, và trước nữa, đã hi sinh để mang lại độc lập, thanh bình và thống nhất cho tổ quốc), chúng tôi cũng đã có rất nhiều lỗi lầm, yếu kém... Các bạn đang tiếp nhận một xã hội và một đất nước còn nhiều mảng tối, thậm chí có người sẽ nói là, về vài mặt, chúng có chiều đi xuống. Cụ thể, không ai có thể thành thực mà nói rằng nước ta có một nền giáo dục đáng hãnh diện. Và sông núi, ruộng đồng! Có ai dám nói rằng tất cả đều đẹp đẽ như xưa? Để lại cho các bạn một nền giáo dục như thế, núi sông như thế, có lẽ là “tội” lớn nhất của những người mà trách nhiệm là chuẩn bị cho tương lai các bạn, là bảo quản giang sơn cho các bạn. Những người ấy là chúng tôi.

Tôi phải nhìn nhận rằng trong những năm gần đây, khi cơn lốc “thị trường” bao phủ lên đất nước ta thì (cùng với sự phồn vinh vật chất mà nó đem lại) một bộ phận không nhỏ chúng tôi, nhất là giới được xem là “trí thức”, đã tha hóa. Chúng tôi đã góp phần không nhỏ vào sự “chụp giật” của cuộc sống ngày nay, một số không ít chúng tôi đã co cụm lại, chỉ lo cho gia đình, con cháu mình mà không nghĩ đến các bạn, thái độ đạo đức giả của một số chúng tôi hẳn đã làm nhiều bạn chán ngán, buồn phiền. Một số chúng tôi đã có quyền, có lợi, nhưng chưa làm đầy đủ bổn phận với các bạn. Bởi vậy, trước hết, tôi có lời xin lỗi bạn, thế hệ trẻ. Tôi không dám thay mặt ai để xin lỗi, chỉ xin lỗi cho cá nhân tôi, song tôi nghĩ nhiều người ở thế hệ tôi cũng cùng một tâm trạng.

Nhưng dù hiện tại có thế nào thì tương lai cũng sẽ đến, và tương lai đó sẽ trong tay các bạn. Chẳng những tôi không biết hình tượng vật chất, cơ cấu xã hội hay thể chế kinh tế của tương lai ấy sẽ thế nào, tôi còn ngờ rằng bạn sẽ phải đương đầu với những vấn đề triết lý cực kỳ cơ bản mà tôi chưa thể hình dung. (Ví dụ như với sự tíến bộ của y sinh học, nhất là công nghệ nháy (cloning), đông lạnh thân xác... , tất sẽ có những câu hỏi: “con người là gì?”, “sự sống là gì?”) Mỗi thế hệ phải đi vào một tương lai hoàn toàn mới mà không thế hệ nào trước đó hình dung được. Dù vậy, có vài vấn đề mà tôi nghĩ sẽ là cái trục mà tương lai sẽ xoay quanh. Tôi xin chia sẻ với các bạn.


Toàn cầu hóa và dân tộc tínhChúng ta đang vào một kỷ nguyên trong đó thế giới thay đổi với một nhịp độ và tầm mức chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại, vùn vụt và sâu rộng. Đó là tiến trình vũ bão của cái gọi là “toàn cầu hóa” (gọi cho gọn, dù tôi không thích cho lắm cụm từ thời thượng này). Tin tức từ khắp nơi trên thế giới đến với mọi người từng phút, từng giờ. Các bạn đi du học, du lịch, gặp gỡ bạn bè, thân nhân, từ các nước về thăm nhà. Toàn cầu hóa đem lại cho bạn vô vàn cơ hội, và bạn nên sẵn sàng (trong tư duy cũng như trong kỹ năng) để tận dụng những cơ hội ấy (một việc cụ thể là trau dồi ngoại ngữ), nhưng nó cũng đặt ra nhiều vấn đề mà tôi mong các bạn cùng suy nghĩ.

Thứ nhất là sự giữ gìn dân tộc tính. Tôi không khẳng định là bạn phải bảo tồn dân tộc tính (cũng xin lưu ý các bạn rằng không phải mọi người đều nhất trí “dân tộc tính” là gì) nhưng tôi muốn chúng ta (bạn lẫn tôi) cùng suy nghĩ có nên “giữ gìn bản sắc dân tộc”, theo nghĩa nào đó, và nếu nên thì nên giữ phần nào, đến mức độ nào. Chọn lựa ấy đòi hỏi những cân nhắc khách quan (không để những sô-vanh phi lý chi phối) song cũng khó thể không chủ quan, bởi vì nó sẽ phản ảnh tình cảm (nào đó) đối với quê hương đất nước, nguồn cội của mình. Vươn ra với thế giới không có nghĩa là chúng ta sẽ xóa nhòa những đặc thù của văn hóa, của ngôn ngữ chúng ta, nhưng với những cơ hội tràn vào từ ngoài là xu thế đồng hóa (tưởng tượng xem: đời sống sẽ dễ dàng biết bao nếu mọi người trên thế giới đều sử dụng... tiếng Anh!). Trong lúc đó, “dân tộc tính” (tạm gọi như vậy) là cái đặc thù. Làm sao để khai thác mọi cơ hội của toàn cầu hóa trong lúc giữ đến một chừng mực nào đó tính đặc thù, cái cá biệt của chúng ta, là một bài toán cho các bạn

Thứ hai, toàn cầu hóa không có nghĩa là bạn không còn là một công dân của một nước. Nói cách khác, dù bạn có trở thành một “công dân quốc tế” thì bạn cũng vẫn là thành viên của một “địa phương” nào đó. Dù bạn có sang Âu, sang Mỹ sống thì bạn cũng phải đối diện với những vấn đề của cộng đồng, địa phương ấy ... Đó không nhất thiết là một ràng buộc đạo đức nhưng là một yêu cầu xã hội thiết thân (và thiết yếu!). Chọn lựa sự dung hòa, kết hợp những trách nhiệm ấy, chính là đóng góp cụ thể vào sự xích gần nhau giữa người và người, xuyên qua lằn ranh quốc gia và chủng tộc. Nói như nhà xã hội học Ted Ward, bạn sẽ là thành viên của một nền “văn hóa thứ ba”.

Nếu bạn đã có dịp du học, hoặc đang du học, thì bạn thật là may mắn, và một quyết định mà bạn phải đối đầu là có nên về nước hay không. Bạn sẽ ngạc nhiên khi nghe ý kiến tôi: điều đó không thật sự là quan trọng! Tôi tin rằng bạn đủ sáng suốt để quyết định cho chính bạn, bởi nó tùy vào hoàn cảnh, ngành nghề, của mỗi người, và nhất là – trong kỷ nguyên đi đi về về dễ dãi như nay – nó không còn là một quyết định cho suốt đời bạn, không thể thay đổi sau này. Nhưng tôi nghĩ rằng nhu cầu “làm cái gì đó” cho đồng bào mình, nhất là khi đại đa số những người ruột thịt ấy vẫn còn cực kỳ nghèo khổ, là một ước muốn cơ bản nhất của con người. Cũng không nên xem hồi hương là “cống hiến” một chiều của bạn cho đất nước, bởi vì sống giữa lòng dân tộc bạn còn nhận được những tình cảm yêu thương, những ý nghĩa của sự sống, mà bạn không tìm được nơi nào khác.

Nhìn rộng ra, tôi nghĩ rằng khi mà sự tương phản giữa dân tộc và quốc tế mờ nhạt đi (vì sự di chuyển dễ dàng) thì những vấn đề tài nguyên, môi trường – nói cách khác là sự phát triển bền vững – sẽ trở thành sâu sắc, bức xúc hơn. Toàn cầu hóa, nhìn theo góc cạnh này, không có nghĩa là không còn biên giới quốc gia, cụ thể là không còn những tranh chấp giữa các quốc gia, dân tộc. Chỉ là, trong kỷ nguyên mới này những xung khắc cũ sẽ tái hiện qua những phương diện khác: tranh chấp về tài nguyên (nhất là năng lượng) và môi trường. Chúng ta phải tỉnh táo, không thể ngây thơ. Chúng ta chia sẻ những quan tâm của quốc tế, hợp tác để tìm những giải pháp chung cho nhân loại, nhưng cũng không quên những quyền lợi thực tế mà mỗi quốc gia đều phải bảo vệ cho mình, toàn cầu hóa hay không.

“Hai văn hóa” và những giá trị nhân vănTrên đây tôi đã nói về sự giằng co giữa cái đặc thù của dân tộc và cái chung của thế giới, một sự giằng co mà tiến trình toàn cầu hóa làm nổi bật, thậm chí căng hơn. Nhưng còn một bộ mặt nữa trong đời sống của chúng ta – và sẽ rõ hơn trong tương lai các bạn – đó là sự quan trọng của công nghệ trong sinh hoạt hàng ngày. Bộ mặt này sẽ gây ra một sự giằng co nữa, giữa một nền văn hóa dựa vào công nghệ, vào kinh tế thị trường, và một nền văn hóa nhân văn, đi sâu hơn vào con người, mà tượng hình là văn chương và nghệ thuật.

Gần nửa thế kỷ trước, tác giả C.P. Snow (người Anh) đã báo động về cái mà ông gọi là sự xung khắc của “hai văn hóa”: văn hóa nhân văn và văn hóa công nghệ. Dù cảnh báo này của C.P. Snow đã bị nhiều người cho là một báo động lầm, chí ít cũng là phóng đại (hai tư duy nhân văn và tư duy công nghệ tuy hơi khác nhau nhưng không tương phản như Snow nghĩ), nó là tiền thân của một bức xúc thời thượng: “liệu thị trường có xói mòn đạo đức?”. Cũng vậy, sự tranh chấp giữa hai “văn hóa” (theo cách nói của C.P. Snow): khoa học và nhân văn sẽ làm nổi bật sự xung khắc giữa văn hóa thương mại và văn hóa “ưu tú” (tạm gọi như thế). Nhiệm vụ của bạn sẽ không đơn thuần là bảo tồn những “giá trị cổ truyền”, nhưng là khuếch trương văn hoá nhân văn – một phần đó sẽ là văn hóa dân tộc, nhưng một phần nào nó sẽ đòi hỏi sự sáng tạo của các bạn, cố nhiên là với cái tố chất của dân tộc mình.

Sự hội nhập vào thế giới mang theo nhiều nguy cơ tiềm ẩn, và có vẻ ngày càng trầm trọng. Cuộc sống hối hả, vội vàng, để lại cho chúng ta ngày càng ít thời giờ để suy nghĩ, nhìn lại nội tâm. Đó là thế giới của CNN, của Google, của Wikipedia... Chúng ta có thể tưởng là mình “biết” nhiều, nhưng đó là một thứ kiến thức manh mún, rộng mà không sâu. Thông tin tràn ngập song hầu hết là vô ích. Bạn nên nhín chút thời gian để lắng đọng, ngồi lại một nơi cô tịch để trầm tư.

Với sự tiến bộ của công nghệ thì vai trò của văn chương, nghệ thuật có phần bị lu mờ. Đây là một xu hướng toàn cầu mà nhiều trí thức khắp nơi đã báo động, than phiền. Tôi vẫn biết rằng không phải tất cả các bạn đều “kiếm cơm” trong lãnh vực văn hóa. Các bạn sẽ là nhà kinh doanh, là kỹ sư, là nhà nông... nhưng tôi mong các bạn lưu tâm, và khuyến khích – ít nhất là trong cương vị một người “tiêu dùng” văn hóa – sinh hoạt ấy, bởi vì một xã hội không thể là “phát triển” nếu nó thiếu vắng những sinh hoạt văn hóa sống động, những người thẩm định văn hóa có trình độ, và những người đó là bạn, chính là bạn, dù công việc kiếm cơm hàng ngày của bạn nằm trong lãnh vực nào.

Thay lời kếtTrên đây tôi đã thử đưa một cái nhìn khách quan về những vấn đề mà bạn sẽ đương đầu, và tôi đã hứa sẽ không dám “dạy” bạn điều gì. Thế hệ đi trước bao giờ cũng có nhiều kinh nghiệm nhưng tôi xin để những người khác, sống nhiều hơn và hiểu biết hơn tôi, truyền lại các bạn những kinh nghiệm ấy, và tất nhiên, sẽ có nhiều điều mà chính các bạn, cũng như những thế hệ trước, phải tự trải nghiệm. Tôi chỉ xin chia sẻ với bạn một số linh cảm của tôi về tương lai và gửi gắm vài hoài vọng.

Ở nước ta sự chênh lệch giàu nghèo, những bất công trong xã hội, còn quá nhiều (và có vẻ ngày càng sâu đậm hơn!). Nếu bạn được may mắn là người khá giả ở thành thị thì thỉnh thoảng cũng nên nhìn đến những người mà đời sống vật chất khó khăn hơn mình (tôi không nói là “bất hạnh”, vì chắc chắn là họ không cần thương hại, và cũng chưa chắc là bạn hơn họ về trí thức, về những đức tính khác của con người). Phải nghĩ rằng chỉ vì một tình cờ nào đó của lịch sử mà bạn được như ngày nay. Tôi luôn nghĩ rằng một xã hội tươi đẹp – một xã hội đáng sống – là một xã hội mà mọi người đều có cơ hội tiến thân, một xã hội mà mọi người “tử tế” với nhau... Đối với những bạn đang có đời sống chật vật thì tôi chỉ xin bạn nhẫn nại và cố gắng, và hãy tin rằng không gì là không có thể...

Nhưng, bạn còn trẻ, trước mặt bạn còn là những ngày nồng ấm của yêu đương, hãy dìu nhau đi trong những buổi chiều hồng, hãy dành nhiều thời giờ cho những đứa con còn đang lớn, với người vợ trẻ, ông chồng chưa ... già. Tuổi trẻ không chỉ là chặng đường chuẩn bị cho tương lai. Tuổi trẻ còn là một khoảng hiện thực của chính cuộc đời bạn, với những sướng vui mà bạn sẽ chẳng bao giờ tìm lại được. Bạn hãy tận hưởng tuổi trẻ ấy. Và ngay những lúc bạn ... thất tình (hay ve vuốt thú đau thương?), bạn nên nhớ một điều: rồi tất cả cũng qua đi. Điều cần nhất là phải luôn luôn giữ gìn sức khỏe, và tránh những gì mà hậu quả sẽ làm bạn hối tiếc sau này.

Tôi mong rằng trong số các bạn đọc thư này hôm nay, rồi đây sẽ có người viết một bức thư như thế này cho một bạn trẻ khác, và nước Việt Nam – không, cả thế giới này – lúc ấy sẽ đẹp đẽ hơn, và bạn sẽ mãn nguyện về những đóng góp của bạn cho cuộc đời này, trong bất cứ lãnh vực nào mà bạn chọn lựa.

Cái nguy hiểm là chúng ta sẽ nản chí, chua cay, cho là mình không thể làm gì được nữa... Dù hiện tại có vẻ ảm đạm như thế nào (và thực sự thì nó không ảm đạm như bạn tưởng!), khó khăn ra sao, chúng ta phải giữ niềm tin, và tích cực cùng nhau thực hiện niềm tin ấy, vì đó là bổn phận của chúng ta đối với chính mình...

Xin chúc bạn và gia đình một năm Kỷ Sửu đầy thành công và may mắn.

Trần Hữu Dũng,Tết Kỷ Sửu 2009
Nguồn: Thời báo Kinh tế Sài Gòn, báo Xuân Kỷ Sửu
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 03-05-2009, 07:07

Suy ngẫm
Thương hại thay! Ngưới nước ta không hiểu cái nghĩa vụ loài người ăn với loài người đã đành, đến cái nghĩa vụ mỗi người trong nước cũng chưa hiểu gì cả. Bên Pháp mỗi khi người có quyền thế, hoặc chính phủ lấy sức mạnh mà đè nén quyền lợi riêng của một người hay của một hội nào, thì người ta hoặc kêu nài, hoặc chống cự, hoặc thị oai, vận động kỳ cho đến được công bình mới nghe. Vì sao mà người ta làm được như thế? Là vì người ta có đoàn thể, có công đức biết giữ lợi chung vậy. Họ nghĩ rằng nếu nay để cho người có quyền lực đè nén người này thì mai ắt cũng lấy quyền lực đè nén mình, cho nên phải hiệp nhau lại phòng ngừa trước. Người ta có ăn học biết xét kỹ thấy xa như thế, còn người nước mình thì sao? Người mình thì phải ai tai nấy, ai chết mặc ai! Đi đường gặp người bị tai nạn, gặp người yếu bị kẻ mạnh bắt nạt cũng ngơ mắt đi qua, hình như người bị nạn khốn ấy không can thiệp gì đến mình.

“Đã biết sống thì phải bênh vực nhau” ông cha mình ngày xưa cũng đã hiểu đến. Cho nên mới có câu: “Không ai bẻ đũa cả nắm” và “Nhiều tay làm nên bột”. Thế thì dân tộc Việt Nam này hồi cổ sơ cũng biết đoàn thể, biết công ích, cũng góp gió làm bão, giụm cây làm rừng, không đến nỗi trơ trọi lơ láo, sợ sệt, ù lỳ như ngày nay.
Phan Chu Trinh
(Đạo đức và Luân lý Đông Tây)
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 12-05-2009, 05:07

Hãy gỡ mặt nạ ra !

Giữa xã hội xô bồ, ai cũng trang bị cho mình một chiếc mặt nạ. Cái xanh lè, cái đỏ choét, cái xám xịt, cái đủ màu sắc… nhìn đến vui mắt. Mỗi khi ra đường người ta lại đeo nó lên. Ngay cả khi ở nhà, với những người thân yêu của mình, có khi họ cũng cứ để yên cái mặt nạ ấy mà chuyện trò. Mọi người đừng bị tôi lừa, tôi đang đeo mặt nạ đó! Tôi đeo cả ngàn mặt nạ, những mặt nạ mà tôi sợ phải gỡ ra và không có cái nào trong số đó là bản thân tôi. Giả tạo là bản tính thứ hai của tôi …và tôi luôn có cảm giác an toàn hơn dưới những cái mặt nạ đẹp đẽ. Khi đeo mặt nạ, mọi thứ đều tốt, tôi cảm thấy tự tin hơn. Nhưng mọi người ơi, thật sự tôi không muốn vậy!

Tôi không thể sống nếu thiếu mặt nạ: Bề ngoài thì tôi có vẻ trơn tru, hoa mỹ nhưng đó chỉ là mặt nạ thôi. Dưới lớp mặt nạ mới thực là tôi, tôi của sự lộn xộn, sợ hãi và cô độc. Nhưng tôi đã giấu sự thô ráp của mình đi. Tôi không muốn bất cứ ai biết những điểm yếu, những điềm xấu xa của mình. Tôi làm cho những suy nghĩ về sự yếu đuối và sợ hãi của mình không bị vạch trần, che giấu mình khỏi những ánh mắt đang liếc nhìn, phán xét.Nhưng tôi không thể nói cho mọi người biết điều này. Tôi không dám. Tôi sợ. Tôi sợ đằng sau ánh mắt phán xét của mọi người sẽ không có sự chấp nhận và tình yêu dành cho tôi. Tôi sợ mọi người sẽ nghĩ xấu về tôi, cười vào mặt tôi và tiếng cười của mọi người sẽ giết chết tôi. Tôi sợ phải nhận ra, tôi chẳng là gì trên cõi đời này. Tôi không tốt. Tôi xấu xa. Và nếu có ai nhìn thấy điều đó, sẽ loại tôi ra trong trái tim họ. Vì thế, tôi chơi một trò ghê tởm với cái mặt nạ che đậy bên ngoài mà bên trong là một đứa trẻ yếu đuối đang run rẩy, thèm khát sự yêu thương. Kết cục là cả cuộc đời, tôi phải đeo mặt nạ, hàng ngàn cái mặt nạ mà tôi chẳng muốn chút nào. Nếu mọi người đã hiểu thì đừng bị lừa bởi những gì tôi đang nói. Hãy lắng nghe thật kỹ những gì tôi đang nói, muốn nói và cần phải nói nhưng không thể nói. Tôi không thích giấu mình dưới lớp mặt nạ, cũng như cái trò hời hợt mà tôi đang chơi. Tôi muốn được là chính mình, được thành thật và hồn nhiên. Và bạn chính là người đến để giúp tôi, đưa tay chào đón tôi, cho dù có thể đó là điều cuối cùng bạn làm. Chỉ có mọi người mới có thể giúp tôi vứt bỏ mặt nạ, đưa tôi trở lại cuộc sống. Mỗi phút giây mọi người ân cần, dịu dàng, khích lệ, động viên tôi; mỗi lần mọi người cố thông cảm, thực sự quan tâm là lúc mọi người đang giúp tôi quăng đi cái mặt nạ đáng ghét, giúp tôi hồi sinh trên cõi đời này.

Hãy giúp tôi và chính bạn: Tôi muốn bạn biết, bạn quan trọng với tôi biết dường nào. Tôi muốn bạn biết, bạn có thể là người tạo ra con người thật của tôi, nếu bạn muốn. Thì xin mọi người, hãy giúp tôi đi! Mọi người có thể đập tan bức tường mà đằng sau đó là tôi đang run rẩy, giúp tôi ném đi tấm mặt nạ, giải thoát tôi khỏi thế giới của sự âu lo và bất an. Làm ơn đừng phớt lờ tôi! Nhưng tôi biết điều đó không dễ dàng gì cho bạn đâu. Những năm tháng dài đằng đẵng của sự bất an và cảm giác vô dụng đã hình thành bên trong mỗi người một bức tường kiên cố, kiên cố hơn cả những bức tường cao nhất, bức tường của sự hy vọng. Mọi người ơi! Hãy cố phá vỡ bức tường đó bằng những đôi tay dịu dàng,dịu dàng như dành cho một đứa bé rất nhạy cảm. Hãy lấy đi tấm mặt nạ của tôi, hãy chấp nhận và yêu thương tôi. Bởi tôi cần được chấp nhận và yêu thương biết nhường nào.Tôi là ai đó mà mọi người biết rất rõ. Tôi là bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào mà mọi người gặp trên đường. Hãy gỡ mặt nạ của tôi ra bằng tình thương từ chính con tim bạn…Thỉnh thoảng tôi hay tưởng tượng rằng mình đang bay, đang sống trong một môi trường chân không, ấy cũng là lúc tôi đang đeo chiếc mặt nạ thủy tinh trong suốt. Lúc đó tôi được là chính mình. Tôi là thiên thần?Mỗi người chúng ta đều mang trong mình ít nhất một chiếc mặt nạ, vậy bạn ơi, tôi sẽ giúp bạn gỡ chiếc mặt nạ ra, cũng như tôi đang cần sự giúp đỡ của bạn.

Gỡ mặt nạ ra và sống thật với chính bản thân mình, tại sao không?

Lượm lặt từ internet
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 27-05-2009, 03:58

KHI CẢ ĐẠI SỨ QUÁN BỎ CHẠY!
Đây là một câu chuyện mà không biết có đáng tin cậy hay không, nhưng riêng cá nhân mình tin là sự thật.
http://blog.360.yahoo.com/blog-pvqHeZ88 ... cq=1&p=194
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi bundooroo » 02-06-2009, 15:40

Cà phê muối

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã ...bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...

Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...

Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!


Sưu tầm http://www.cafesangtao.com/index.php?op ... &Itemid=63
BÌNH ĐỊNH - LÀM LẠI TỪ HẠNG NHẤT!
Hình đại diện của thành viên
bundooroo
Giám sát
 
Bài viết: 5877
Ngày tham gia: 13-04-2008, 17:06
Đã cảm ơn: 300 lần
Được cảm ơn: 150 lần
Blog: Xem blog (27)
CĐV của: Binh Dinh, MU, Barca, Inter!

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi timnguoiyeu » 02-06-2009, 22:45

Một lời nói dối dễ thương, trong cuộc sống này đã bao lần bạn phải nói dối để người khác được vui chưa? Một lời nói dối dễ thương và không gây hại cho ai đôi lúc còn tốt hơn một sự thật phũ phàng như một nhát dao đâm nát cõi lòng của người đối diện. Vì thế ngày xưa ông cha ta đã có câu: "Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" thât đúng lắm thay... Cảm ơn tác giả đã cho tôi một câu chuyện hay,nhiều cảm xúc và có lẽ đôi lúc ta đã bắt gặp đâu đó ở đời thường và ở chính trong ta?.
timnguoiyeu
Thành viên
 
Bài viết: 20
Ngày tham gia: 11-10-2008, 13:20
Đã cảm ơn: 0 lần
Được cảm ơn: 0 lần
Blog: Xem blog (0)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 04-06-2009, 21:48

Thể diện

Sĩ diện – bộ mặt kẻ sĩ – là căn bệnh ở kẻ sĩ thì ít mà ở những người tự xưng là kẻ sĩ thì nhiều. Người bất lương hay nói đạo đức. Kẻ sĩ thứ thiệt thì dù có lơ đễnh, bộ mặt của họ tự nhiên cũng ổn rồi. Kẻ sĩ dzỏm thường bỏ qua nội dung, coi trọng bộ mặt nên mắc bệnh sĩ diện. Bệnh sĩ diện bị lên án vì đã sĩ diện thì không biết xin lỗi, không biết phục thiện và nói chung là dễ làm người ta “sến”, trở thành tầm phào. Nhẹ thì vô vị, lãnh nhách. Nặng thì che đậy tội ác, có thể đi tù.

Nhưng thể diện một con người, thể diện một quốc gia thì buộc phải là một tiêu chuẩn đạo đức quan trọng. Chị em bước ra đường đi làm, đi xem hát hay đi chợ thường bỏ thời gian make-up tí chút là để giữ thể diện, chẳng những cho bản thân mà còn cho cả môi trường mình đang sống. Chuyện này thì nên học bà con dân tộc Thái. Dù gánh phân ra đồng người phụ nữ Thái nào cũng chải tóc thật mượt, cẩn thận cuốn tằng cẩu ( nếu đã có chồng), diện váy đẹp, xà cạp màu, đeo xà tích, cũng không quên thoa một chút má hồng dù chỉ là phẩm đỏ. Nhưng thể diện không chỉ có thế mà còn là tầm văn hóa khi ra khỏi nhà cũng như khỏi biên giới. Mỗi người đẹp lên một tý, tử tế lên một tý thì gia đình, khu phố, quốc gia đều đẹp lên một tý. Chuyện bầy ngựa bỏ ăn khi một con ngựa ốm cũng đúng với một kẻ làm mất thể diện, cả nước nhục theo.

Gần đây xẩy ra không ít chuyện buồn vì người ta lỡ hay cố tình đánh mất thể diện.

Đi làm thuê cho người nước ngoài, làm đại sứ đặc mệnh hay đi du lịch kiểu “ba-lô” hoặc theo tua, đều mang hộ chiếu Việt Nam, đều là “đại sứ văn hóa” Việt. Không phải bây giờ mà cả thời còn phe xã hội chủ nghĩa, đã có không ít giai thoại buồn về việc giữ thể diện hay không giữ thể diện quốc gia. Có chuyện một ông nhạc sĩ sang thăm nước anh em nọ, được bạn đón nồng nhiệt. Ngày ra về mấy nhạc sĩ có tiếng của bạn ra sân bay tiễn. Chờ mãi thấy ông nhạc sĩ xuống xe, xuất hiện trong bộ dạng một con ngựa thồ. Tay xách nách mang đủ thứ, cổ còn thòng một cái lốp xe đạp! Không còn tay để nhận hoa, cũng không còn thì giờ để ôm hôn, chuyện trò, đành bai bai qua loa rồi mất hút, để lại một thể diện không lấy gì hay ho về một người Việt “xoay xở”. Hay gần đây hơn, một M C khá nổi tiếng, một cán bộ Đoàn có cỡ, rồi một doanh nhân, một kẻ sĩ hẳn hoi nào đó cầm nhầm phải hàng siêu thị xứ người. Nhỏ thì một cái kính, lớn thì một cái áo lông, bị người ta bắt quả tang. Đỉnh cao kịch tính có lẽ là vụ buôn lậu sừng tê giác ở Nam Phi đang tiếp diễn. Đây không phải là “đại sứ văn hóa” tượng trưng mà là cán bộ ngoại giao thứ thiệt, những người được đào tạo đến nơi đến chốn. Và chuyện thời sự nhức nhối hôm nay, giữa những ngày lạm phát. Dư luận trên báo chí đang cảnh báo chúng ta có khả năng mất thị trường xuất khẩu lao động ở Quatar, ở Séc và vài nước khác. Do khó khăn kinh tế của bạn một phần nhưng phần nữa là do người lao động nước mình xuất khẩu luôn cả “văn hóa quậy” sang nhà người ta! “Nguyên nhân Qatar ngừng gia hạn visa cho lao động Việt Nam là do thời gian gần đây, lao động Việt Nam đã gây ra nhiều vấn đề ảnh hưởng đến trật tự xã hội tại nước sở tại như: đánh nhau, đình công, cho vay nặng lãi, đánh bạc, trộm cắp, trấn lột, nấu rượu lậu...” (tienphongonline 4/12/2008).

Xoay xở là một khả năng, một thứ văn hóa không phải dân tộc nào cũng giỏi. Không ai trách mình nghèo. Nghèo thì phải xoay xở, chắp đầu cá vá đầu tôm, vắt mũi bỏ miệng, lấy ngắn nuôi dài để tồn tại. Để cho nghèo mà không hèn, nghèo mà vẫn giữ được cuộc sống trong vinh quang, trong thể diện. Nhờ tài xoay xở mà dân tộc chúng ta tồn tại được sau bao nhiêu tai ách không mấy dân tộc trên thế giới phải chịu đựng trong những giai đoạn lịch sử không may. Nhưng nghèo mà biết đánh phấn hồng khi gánh phân ra đồng, nghèo mà cỗ cao mâm đầy không dễ mời, nghĩa cử dù mất mạng cũng không bỏ qua, nghèo mà giữ được thể diện, được danh dự con người, là truyền thống quý báu. Truyền thống tốt đẹp ấy đã có sẵn, sao không vun đắp cho dày thêm, “không cầm cho vững lại nỡ dày cho tan?”

Nguyễn Quang Thân
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 13-06-2009, 02:36

Không dấu vết

Những buổi sáng ngồi cà phê ở quán quen, đôi khi tôi hay bị mất cảm giác về thời gian. Như thể mình đang ngồi trong ngày hôm qua, hôm kia.

Quán vẫn cũ, những bức vách đã tróc lở vôi, và rêu bắt đầu ửng lên một màu xanh, như bộ râu quai nón của một chàng trai vừa cạo qua ngày. Người vẫn cũ, từ cô bé phục vụ tóc nâu đang hỏi anh ơi uống gì nhưng cô có vẻ chẳng chờ đợi câu trả lời vì đã thuộc lòng sở thích của từng người. Anh bán bán dạo cũng không cần hỏi, cũng biết người nào đọc báo gì và dúi đúng tờ báo vào tay. Chị bán vé số lượn lờ chờ một cái gật đầu. Bà cụ bán bánh phồng nếp đứng nấn ná vô vọng đợi niềm thương nhớ tuổi thơ, thương nhớ quê mùa của một ai trong đám đông này.

Và mấy anh quen quen ngồi kia là công chức làm việc trong những cơ quan đặt trên con đường này, tôi biết tên từng người, biết cả chuyên môn gì, chức vụ gì, dù chưa lần nào chào nhau. Quán nhỏ, nhìn mặt riết rồi quen, không muốn biết cũng biết, không muốn nghe lóm cũng buộc phải nghe. Nhưng sáng nào câu chuyện tình cờ nghe được từ mấy anh cũng xoay quanh chuyện… nhậu bữa qua. Nó ít nhiều xua tan cái không khí đờ đẫn lười nhác trên dáng họ, nhưng dự báo một sự trống rỗng kỳ dị. Họ hỏi nhau tối qua nhậu ở đâu, với ai, mấy giờ về. Đề tài rộng hơn là món ăn tối qua, loại rượu (hoặc bia) tối qua, chuyện phiếm tối qua, cả… vui buồn của những bà vợ tối qua, và cảm giác cơ thể sáng nay khi đã qua giấc say mèm…

Ngồi một mình chờ bạn tới, tôi hay ước phải chi mấy anh đó nói chuyện về một cuốn sách hay, một bài báo hay vừa đọc, một tin nóng vừa phát trên ti vi…để tôi kéo ghế qua ngồi hóng hớt, góp chuyện cho đỡ buồn. Tiếc là cuộc gặp tưởng chừng giản dị đó chưa từng xảy ra. Những trang báo lật nhanh trong tiếng muỗng chạm đáy ly leng keng, nhưng vẻ mặt họ không chút gì quan tâm phiên chất vấn ở quốc hội sáng nay, chiếc máy bay mất tích, trái đất đang nóng dần lên, băng sẽ tan, châu thổ này sắp ngập trong nước biển… Cũng chưa bao giờ tôi nhìn thấy họ cầm cuốn sách trên tay, có thể họ đọc sách ở nhà, hay trong văn phòng, nhưng sáng nay gặp bạn bè thì họ chỉ khoe, hôm qua đánh trận ở Phượng Vĩ, say quá trời, gọi cho ông mà không được. À, trưa qua có thằng bạn dưới huyện lên xách theo mấy con rắn nước, quần nhau tơi bời, ngủ luôn. Câu chuyện cứ cuốn theo vậy vậy vậy vậy. Và tôi buồn mình ên.

Quá nhiều bạn bè, quá nhiều người quen của tôi đã gởi một phần đời vào những tiệc tùng gọi mời giăng giăng trong thành phố. Nhưng chiếu rượu, quán rượu hoặc quá hời hợt hoặc quá bận bịu, nên đã để đời họ trôi đi, không tăm tích.

Những khi ngó tờ lịch chói chang ngày mới, tôi thường tự hỏi, ngày này năm trước, mình ở đâu, làm gì ? Bằng cách đó tôi biết đoạn đời đã qua mình sống như thế nào. Nhưng một năm ròng rãi, dồn đếm lại thì chỉ vài ba ngày là nỗi nhớ còn níu lại được. Ừa, ngày này năm trước mình ở Trường Sơn, ruột réo sôi ngồi ngắm bướm bay, ước bướm là… gà để chụp một con đốt lửa nướng ăn cho bớt đói. Ngày này năm trước mình đọc trang cuối cùng của cuốn Suối Nguồn của Ayn Rand. Ngày này năm trước, người bạn viết già đã nói mình nghe bài học về sự kính trọng chữ nghĩa. Ngày này năm trước, mình trồng cây bằng lăng trước sân nhà… Hàng trăm ngày còn lại, tôi đã không có câu trả lời, bởi nó đã tẻ nhạt trôi đi cùng những công việc nhàm chán, những quán xá những la cà…

Nên những khi ngồi quán, tôi nhìn quanh và nghĩ, ngày này năm trước, những người kia làm gì, ở đâu. Từ những chuyện vãn rời rạc vẳng lại, không hiểu sao tôi nghĩ họ có rất ít câu trả lời…

Đành đổ lỗi cho cái không khí buồn tẻ của tỉnh lẻ, cái nhàm chán của đời công chức, cái vồn vã quyến rũ của những quán rượu… đã làm vụn đi, làm phai lạt những người ta.

manocanh.jpg
manocanh.jpg (30.54 KiB) Đã xem 1206 lần


nguồn: blog Nguyễn Ngọc Tư
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi truong vinh loc » 27-07-2009, 12:01

vinh hy đã viết:
Hãy gỡ mặt nạ ra !

Giữa xã hội xô bồ, ai cũng trang bị cho mình một chiếc mặt nạ. Cái xanh lè, cái đỏ choét, cái xám xịt, cái đủ màu sắc… nhìn đến vui mắt. Mỗi khi ra đường người ta lại đeo nó lên. Ngay cả khi ở nhà, với những người thân yêu của mình, có khi họ cũng cứ để yên cái mặt nạ ấy mà chuyện trò. Mọi người đừng bị tôi lừa, tôi đang đeo mặt nạ đó! Tôi đeo cả ngàn mặt nạ, những mặt nạ mà tôi sợ phải gỡ ra và không có cái nào trong số đó là bản thân tôi. Giả tạo là bản tính thứ hai của tôi …và tôi luôn có cảm giác an toàn hơn dưới những cái mặt nạ đẹp đẽ. Khi đeo mặt nạ, mọi thứ đều tốt, tôi cảm thấy tự tin hơn. Nhưng mọi người ơi, thật sự tôi không muốn vậy!

Tôi không thể sống nếu thiếu mặt nạ: Bề ngoài thì tôi có vẻ trơn tru, hoa mỹ nhưng đó chỉ là mặt nạ thôi. Dưới lớp mặt nạ mới thực là tôi, tôi của sự lộn xộn, sợ hãi và cô độc. Nhưng tôi đã giấu sự thô ráp của mình đi. Tôi không muốn bất cứ ai biết những điểm yếu, những điềm xấu xa của mình. Tôi làm cho những suy nghĩ về sự yếu đuối và sợ hãi của mình không bị vạch trần, che giấu mình khỏi những ánh mắt đang liếc nhìn, phán xét.Nhưng tôi không thể nói cho mọi người biết điều này. Tôi không dám. Tôi sợ. Tôi sợ đằng sau ánh mắt phán xét của mọi người sẽ không có sự chấp nhận và tình yêu dành cho tôi. Tôi sợ mọi người sẽ nghĩ xấu về tôi, cười vào mặt tôi và tiếng cười của mọi người sẽ giết chết tôi. Tôi sợ phải nhận ra, tôi chẳng là gì trên cõi đời này. Tôi không tốt. Tôi xấu xa. Và nếu có ai nhìn thấy điều đó, sẽ loại tôi ra trong trái tim họ. Vì thế, tôi chơi một trò ghê tởm với cái mặt nạ che đậy bên ngoài mà bên trong là một đứa trẻ yếu đuối đang run rẩy, thèm khát sự yêu thương. Kết cục là cả cuộc đời, tôi phải đeo mặt nạ, hàng ngàn cái mặt nạ mà tôi chẳng muốn chút nào. Nếu mọi người đã hiểu thì đừng bị lừa bởi những gì tôi đang nói. Hãy lắng nghe thật kỹ những gì tôi đang nói, muốn nói và cần phải nói nhưng không thể nói. Tôi không thích giấu mình dưới lớp mặt nạ, cũng như cái trò hời hợt mà tôi đang chơi. Tôi muốn được là chính mình, được thành thật và hồn nhiên. Và bạn chính là người đến để giúp tôi, đưa tay chào đón tôi, cho dù có thể đó là điều cuối cùng bạn làm. Chỉ có mọi người mới có thể giúp tôi vứt bỏ mặt nạ, đưa tôi trở lại cuộc sống. Mỗi phút giây mọi người ân cần, dịu dàng, khích lệ, động viên tôi; mỗi lần mọi người cố thông cảm, thực sự quan tâm là lúc mọi người đang giúp tôi quăng đi cái mặt nạ đáng ghét, giúp tôi hồi sinh trên cõi đời này.

Hãy giúp tôi và chính bạn: Tôi muốn bạn biết, bạn quan trọng với tôi biết dường nào. Tôi muốn bạn biết, bạn có thể là người tạo ra con người thật của tôi, nếu bạn muốn. Thì xin mọi người, hãy giúp tôi đi! Mọi người có thể đập tan bức tường mà đằng sau đó là tôi đang run rẩy, giúp tôi ném đi tấm mặt nạ, giải thoát tôi khỏi thế giới của sự âu lo và bất an. Làm ơn đừng phớt lờ tôi! Nhưng tôi biết điều đó không dễ dàng gì cho bạn đâu. Những năm tháng dài đằng đẵng của sự bất an và cảm giác vô dụng đã hình thành bên trong mỗi người một bức tường kiên cố, kiên cố hơn cả những bức tường cao nhất, bức tường của sự hy vọng. Mọi người ơi! Hãy cố phá vỡ bức tường đó bằng những đôi tay dịu dàng,dịu dàng như dành cho một đứa bé rất nhạy cảm. Hãy lấy đi tấm mặt nạ của tôi, hãy chấp nhận và yêu thương tôi. Bởi tôi cần được chấp nhận và yêu thương biết nhường nào.Tôi là ai đó mà mọi người biết rất rõ. Tôi là bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào mà mọi người gặp trên đường. Hãy gỡ mặt nạ của tôi ra bằng tình thương từ chính con tim bạn…Thỉnh thoảng tôi hay tưởng tượng rằng mình đang bay, đang sống trong một môi trường chân không, ấy cũng là lúc tôi đang đeo chiếc mặt nạ thủy tinh trong suốt. Lúc đó tôi được là chính mình. Tôi là thiên thần?Mỗi người chúng ta đều mang trong mình ít nhất một chiếc mặt nạ, vậy bạn ơi, tôi sẽ giúp bạn gỡ chiếc mặt nạ ra, cũng như tôi đang cần sự giúp đỡ của bạn.

Gỡ mặt nạ ra và sống thật với chính bản thân mình, tại sao không? ở quán cháo lươn gần nhà hát tuồng Đào Tấn có treo nhiều mặt nạ.Cháo và miến lươn rẻ ,ngon.Bỏ thêm 1 muổng nghệ và ớt ăn nóng rất tuyệt vời!
...một buổi sáng nọ tôi vào ăn cháo lươn.Tôi cuối mặt xuống để chị chủ không nhìn rõ mặt và tôi hỏi chị mượn một cái mặt nạ của Quách Hòe,tôi đeo vào và ăn cháo lươn .Húp hết tô cháo tôi vội chuồn để khỏi trả tiền! vừa dắt cái xe đi ,thì bị một ông Bao Công ở đâu lù lù xuất hiện bắt tôi trả tiền tô cháo và luôn tiền...thuê cái mặt nạ !!!thế đấy! đời có người đeo thì ắt có người gỡ! bạn vinh hy cứ ăn no ,ngủ kỹ và làm nhiều việc tốt vào!trên đời có nhiều mặt thật ,thì cũng có một ít mặt nạ có sao đâu???
Lượm lặt từ internet
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 27-07-2009, 19:47

Điều lớn nhất

SGTT - Hôm qua, 26.7, tại Đà Nẵng, một công ty địa ốc đã cho khởi công tòa nhà “cao nhất miền Trung”. Một tuần trước đó, 19.7, ở đây cũng vừa khánh thành “cầu dây văng dài nhất Việt Nam”. Không chỉ riêng Đà Nẵng, Hà Tĩnh có “nhà máy thép to nhất”; Thái Nguyên có “dự án đầu tư nước ngoài lớn nhất”; thủ đô Hà Nội cũng vừa “khởi công đường cao tốc dài nhất Việt Nam” và mới đây có thêm “dự án nghĩa trang lớn nhất khu vực Đông Nam Á”…

Nhà máy “lớn nhất khu kinh tế Vân Phong”, STX Vina, vừa phải xin chậm triển khai. Thái Nguyên cũng đã phải chấm dứt giấc mơ “dự án đầu tư nước ngoài lớn nhất” vì nhà đầu tư “không chứng minh được khả năng huy động tiền”. Đường “cao tốc dài nhất Việt Nam”, Nội Bài – Lào Cai, tuy đã “khởi công” vẫn chưa đủ vốn. Cho dù, bộ Tài chính đã giảm lượng trái phiếu phát hành lần đầu, từ 1.500 tỉ xuống còn 500 tỉ, cuộc đấu thầu hôm 27.5 vừa qua vẫn “không thành công”.

Tại công trường xây dựng tòa nhà Keangnam “cao nhất Việt Nam” ở thủ đô, liên tiếp trong hai ngày, 21 và 22.7, có bốn công nhân chết vì rơi từ tầng 13 và 15 khi đang thi công. Cũng ngày 21.7, ở Hạ Long, trong lễ hạ thủy tàu Victory Leader, con tàu “đóng mới hiện đại nhất Việt Nam”, hàng loạt quan khách đã phải “đứng bật dậy hốt hoảng”, hàng trăm công nhân phải “chạy nháo nhào” vì con tàu đã phá tung dây cáp néo, lao mình xuống nước, “tự ý hạ thủy” sớm hơn dự kiến.

Các tai nạn nói trên đều xảy ra một cách tình cờ, nhưng nó cũng cho thấy, không có cái gì cao to hiện đại mà lại không “nền móng”. Ở công trường Keangnam, chỉ tới tầng thứ 13, tính chuyên nghiệp đã bắt đầu bộc lộ. Sự cố con tàu Victory Leader cũng như một lời nhắc nhở, Việt Nam chỉ là người gia công cái vỏ. Một nền công nghiệp không thể được xây bằng “vay”, cả chuyên môn và kể cả bạc tiền.

Đầu tháng 7 vừa qua, cũng có không ít người “nôn nao” khi nghe nói mình đang sống trong một quốc gia được xếp hàng thứ 5 thế giới về hạnh phúc. Đây là bảng xếp hạng theo cách nhìn của một nhóm nghiên cứu độc lập ở Anh, NEF, theo đó chỉ số này chỉ cao khi so mức độ thỏa mãn cuộc sống của người dân với mức độ tiêu hao tài nguyên. Cùng bằng lòng với mức độ như nhau, nhưng nơi nào ở nhà lầu, đi xe hơi thì nơi đó… ít hạnh phúc hơn. Chỉ số thỏa mãn về cuộc sống của Việt Nam rất thấp, chỉ khá hơn nhóm châu Phi, nhưng, Việt Nam vào top 5 vì Việt Nam hạnh phúc theo kiểu: “ông lão chụm củi, tỏa khói lam chiều, trong khi bà lão đang tắm suối”.

Thực ra, cho dù báo chí không thông tin đầy đủ thì người dân vẫn biết rõ mình có đang hạnh phúc hay không. Những cái nhất mà một số địa phương, một số doanh nghiệp cố gắng khuếch trương và được báo chí tung hô, rất nhanh chóng bộc lộ sự thật. Hẳn, cho đến nay, không mấy ai quên câu chuyện hai chiếc bánh chưng, bánh dày đem dâng lễ vua Hùng hôm mùng mười tháng ba. Hai chiếc bánh được làm to kỷ lục, nhưng bánh chưng thì bị “lên men”, bánh dày thì, bên trong, được làm bằng... mút xốp.

Những: tô cháo lớn nhất, chiếc bánh to nhất, cho đến nồi nước phở kỷ lục… không mang lại cho cuộc sống thêm bao nhiêu giá trị nhưng đem lại nhiều cảm giác kệch cỡm. Những dự án lớn nhất, những tòa nhà cao nhất… chỉ có ý nghĩa khi nó hiện thực và bắt nhịp được với trình độ phát triển. Cho dù những cây cầu dài, những tháp nhà cao có thể tạo ra những hình ảnh sừng sững trên bìa báo, vấn đề là người dân có bao nhiêu cơ hội để thực sự ngước lên, để quên lụt lội, khói bụi, lô cốt…

Huy Đức
http://www.sgtt.vn/Detail23.aspx?Column ... 0726/54722
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi vinh hy » 29-07-2009, 04:43

GIA TÀI CỦA MẸ

Ngôi biệt thự nằm giữa xóm, bề thế và sang trọng. Lúc mới xây xong, chỉ trong buổi sáng người ta thấy mọc lên cây vú sữa xum xuê ngay góc sân…vài ngày sau còn bứng thêm về một gốc phượng, chỉ qua mùa là hoa đỏ nở rợp trời. Mỗi lần ngang đó ai nấy cũng đều suýt xoa bởi sự giàu có và rất biết cách…xài tiền của chủ nhân.
Bà Năm Xoan đẹp phúc hậu, dáng vẻ hiền lành và thân thiện. Chồng mất sớm, một mình bà nách 4 đứa con từ Quảng Nam dạt vào khu Tân Bình làm ăn. Ban đầu chỉ là gánh hàng rong cho tụi con nít quanh vùng. Sau chuyển qua làm mì Quảng bỏ mối, rồi may áo quần bỏ sỉ cho các chợ…bà làm đủ thứ việc trên đời, không nề hà chuyện gì để nuôi bốn đứa nhỏ. Lúc về ở xóm này, mọi người chỉ biết bà Xoan đã là chủ của một công ty dệt may lớn với hàng trăm công nhân, có rất nhiều người trong đó từ ngoài Quảng Nam vào. Anh Duy là con trai trưởng, thỉnh thoảng thấy tạt qua thăm mẹ dắt theo vợ và hai đứa con trai sinh đôi đâu chừng 12 tuổi. Chị Thy Thảo đi chiếc Camry có tài xế riêng, năm thì mười họa mới về… xoẹt một tí ăn vội miếng cơm với bà là đi ngay. Nghe đâu có công ty may Kimono xuất khẩu. Hoàng Huy đang ở Úc, làm luận án tiến sĩ sinh học. Bà Xoan sống với thằng Út, mặt nó lúc nào nhìn cũng lơ ngơ như vừa bị ai lấy mất thứ gì đó. Bà sai gì thì làm, còn không thì cứ ngồi thừ ra ngay bậu cửa, lúc nhìn trời khi nhìn đất…đôi lúc lại cười vu vơ nhìn mấy con chim chuyền lích chích ngoài sân cây.
Mùa lại mùa trôi qua …
Mỗi lần họp tổ dân phố, bà Xoan rất đúng giờ. Bà chào từng người, đi đứng nhẹ nhàng ăn nói chậm rãi...Nhìn dáng vẻ thong dong khó ai nghĩ đã từng có thời cái cực cái nhọc đè cong oằn đôi vai bà. Nụ cười héo dần…một buổi sáng thì bà đi. Đi đột ngột, chỉ kịp thở hắt và giao lại chiếc chìa khóa tủ gỗ ở góc buồng cho thằng Út rồi nắm cứng tay nó. Thằng Út hét váng nhà, mấy con chim trời đang chuyền cành so đôi cánh mỏng bay vụt mất. Đám tang ồn ào với hầu hết là bạn bè làm ăn của anh Duy, chị Thảo…Huy Hoàng bay vội về. Thằng Út ngồi ở bậu cửa, cứ thỉnh thoảng lại hét váng lên khi nghe tiếng trống thì thùng gõ buốt màng tang.
Có những vật nhỏ bé vô tri và cũ kỹ nhưng sức hút tựa thỏi nam châm lạ kỳ. Không đứa nào biết bà Xoan cất gì trong tủ, chiếc chìa khóa giờ nằm trên bàn. Chị Thảo đã nghiêm giọng chặn lại ngay khi thằng Út ú ớ chỉ chỏ rồi đưa chiếc chìa khóa cho anh Duy: “Đợi họp gia đình đông đủ anh em rồi mới được mở, mọi thứ trong đó phải được chia đúng di nguyện của mẹ!”. Không khí im lặng, nghe tiếng chim trở về nhảy khe khẽ trên sân vắng. Ngoài hiên hoa phượng nở ấm sực cũng không làm không khí trong nhà bớt lạnh hơn. Anh Duy đằng hắng, nhìn liếc qua gương mặt trang điểm thật kỹ của cô vợ rồi nói: “Mẹ mất không kịp trăn trối gì cho từng đứa, anh Hai nghĩ mẹ đã có chuẩn bị hết rồi. Phận anh là con trưởng phải chăm lo nhang khói thờ cúng, lại còn mấy cháu cũng là đích tôn…”. Chị Thảo xen vào: “…Anh đừng ở đó mà con trưởng con thứ…gái với chả trai. Ngày thường có thấy anh vác mặt về đây chăm sóc, lo lắng gì cho mẹ…”. Huy Hoàng nhăn mặt: “Mẹ mới nằm xuống mà anh chị cãi nhau rồi, giải quyết mau lên cho tôi còn đi!”. Thằng Út ngồi nhìn ra cửa sổ, lại cười lơ ngớ. Tiếng ốc vít kèn kẹt rít, cánh cửa tủ mở toang. Anh Duy suýt bật ngửa ra sau. Chị Thảo hức nhẹ cái đầu gọi toáng lên: “Mẹ ơi…”. Huy Hoàng cúi mặt xuống. Trong tủ chỉ có mỗi cái áo đã sờn rách, vài chỗ vá dặm lại rất khéo. Một mảnh giấy cài ở trên: “Áo này mẹ mặc hồi còn đi bán hàng rong, nhiều năm rồi vẫn còn giữ lại! Xin lỗi là mẹ không có gì để lại cho các con!”.
Thằng Út lại hét váng. Tiếng gió lùa nghe ong óc…

Blog Cogaidolong
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ-Ung dung tự tại thế mà vui.

Sân sau
Hình đại diện của thành viên
vinh hy
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 2858
Ngày tham gia: 18-01-2009, 18:07
Đến từ: Tuy Phước ; Tp HCM
Đã cảm ơn: 185 lần
Được cảm ơn: 495 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Binh Định;Arsernal;Pháp

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi truong vinh loc » 30-07-2009, 19:20

Ai cho tôi lương thiện?
Mỹ Xuân

Viết cho BBCVietnamese.com từ London



Trung thực trong thi cử không phải dễ thực hiện
Albert Einstein đã cảnh báo rằng nếu không suy nghĩ độc lập thì người ta có thể trở thành một cái máy khả dụng, nhưng không thể trở thành một con người với đầy đủ phẩm giá. Thế nên, suy cho cùng, nếu sống trung thực thì ta sẽ được là …ta. Thế thôi, ta sẽ là một con người có tư duy độc lập với đầy đủ phẩm giá.

Thế nhưng bạn sẽ hỏi, làm sao để bạn biết suy nghĩ độc lập và biết sống trung thực?

Câu hỏi đó liên quan đến vai trò của giáo dục.

Vai trò của giáo dục ở đâu khi đối diện với những con số nhức nhói sau: 89% sinh viên từng sử dụng tài liệu trong phòng thi, 85% từng quay cóp, 42% sao chép luận văn, đồ án, 36% từng xin hoặc mua điểm (theo một khảo sát, điều tra của Bộ Giáo dục – Đào tạo trên 1.827 sinh viên ).

Giáo dục sai ở đâu?

Câu trả lời của tôi đối với câu hỏi trên là: Giáo dục sai ở chỗ đã giả thuyết rằng chỉ có một đáp án đúng cho mọi vấn đề.

Học sinh từ nhỏ thường được dạy là chỉ có một đáp án đúng, hoặc ở trong sách giáo khoa, hoặc do thầy nói thế thì phải thế. “Cãi thầy thì núi đè” vì thầy luôn luôn đúng.

Lớn lên khi đi thi đại học thì học sinh được đưa vào “lò luyện thi” để học nằm lòng cách giải toán hay cách làm văn theo mẫu.

Học sinh từ nhỏ thường được dạy là chỉ có một đáp án đúng, hoặc ở trong sách giáo khoa, hoặc do thầy nói thế thì phải thế.
Mỹ Xuân
Nhiều người đọc đến đây có lẽ sẽ than: Biết rồi khổ lắm nói mãi.

Tuy nhiên, mục đích của tôi không phải là tường trình hậu quả của cách giáo dục tư duy một chiều. Những con số điều tra nêu trên đã phần nào phản ánh hiện trạng tiêu cực trong giáo dục hiện nay. Bên cạnh đó có lẽ đã có nhiều bài viết về gian lận trong thi cử.

Bài viết này nhằm đặt lại vấn đề đối với giả thuyết ban đầu của cách giáo dục tư duy một chiều: chỉ có một đáp án đúng trong mọi vấn đề.

Liệu có luôn có một đáp án đúng chăng?

Nếu có thì có lẽ học sinh không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Họ chỉ cần học theo đáp án của sách giáo khoa, của giáo sư, v.v.

Nếu không thì học sinh Việt Nam đang bị “ép” phải suy nghĩ một chiều. Họ không có sự lựa chọn nào khác. Bất chợt tôi nhớ tới lời than của Chí Phèo: “Tôi muốn lương thiện, ai cho tôi lương thiện?”

Bài viết nêu quan điểm riêng của tác giả, đang học thạc sĩ về Chính sách và Quản lý Giáo dục ở London.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi truong vinh loc » 05-08-2009, 11:04

VỤNG CHÈO ,KHÉO CHỐNG BẰNG...LƯỠI!!!
http://www.thanhnien.com.vn/news/Pages/ ... 13128.aspx
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi truong vinh loc » 06-08-2009, 19:50

các vũ phu tỉnh mình đã đối thoại chưa ???
http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.a ... hannelID=2
@ 130 bà ''hiền thê'' của các ''vũ phu'' thành phố đà nẵng ''đại hội''rút kinh nghiệm .Vậy tỉnh mình có rút dược gì chưa? tôi cho rằng :ông chủ tịch tp Đà nẵng ,là một hiện tượng ''trong trai có ngọc,trong cát có vàng''.
Sửa lần cuối bởi truong vinh loc vào ngày 10-08-2009, 19:15 với 1 lần sửa trong tổng số.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi truong vinh loc » 08-08-2009, 22:45

ĐIỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN ! Bàn về những “nhà dân chủ” (nhân việc ông Nguyễn Xuân Nghĩa bị bắt)
Đông La ( 8/2/2009 8:11:10 AM )
Mấy ngày qua, chúng tôi nhận được nhiều cú điện thoại hỏi xung quanh sự kiện ông Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng bị bắt vì tội danh “hoạt động chống phá nhà nước”, bị bắt với danh nghĩa là nhà văn. Chúng tôi đã liên hệ với những người có trách nhiệm và được biết, Nguyễn Xuân Nghĩa sinh ngày 21/10/1949 tại quê là Diễn Châu Nghệ An; tốt nghiệp phổ thông, ông này đi làm công nhân nhà máy cơ khí Duyên Hải, Hải Phòng, đã nghỉ hưu. Nguyễn Xuân Nghĩa có viết văn, nhưng không phải là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, ngay cả hồ sơ xin vào hội cũng không có. Ông bị bắt khi đang nắm giữ chức vụ uỷ viên BCH “đảng dân chủ”.
Vì thông tin quá ít ỏi, chúng tôi không thể viết và bình luận nhiều hơn. Nhân có bài viết của tác giả Đông La bàn chung về các nhà “dân chủ”, chúng tôi đính kèm thông tin này vào bài viết như là một đề dẫn. vanvn.net

Có quá nhiều sự nhân danh những điều cao đẹp để những cá nhân, nhóm người không chịu “yên phận” làm đủ điều kể cả những hành động phạm pháp, trong đó khái niệm “dân chủ” là được lạm dụng nhiều nhất. Tôi đã một lần viết, với đất nước đến 70-80% dân số là nông dân, làm chủ bản thân, gia đình còn khó thì người ta chủ yếu cần yên ổn và những điều kiện thuận lợi để làm ăn sinh sống chứ mấy ai nghĩ đến chuyện xa vời làm chủ xã hội. Vì thế những người mang danh đấu tranh vì dân chủ thực sự là đấu tranh đòi chia sẻ quyền lực, giành quyền làm chủ cho mình, cho nhóm hay đảng phái của mình. Như qua vụ Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung… ta thấy rõ sự tham vọng khi mới có mấy người, người ta cũng chia nhau chức này tước nọ. Họ không hiểu muốn làm cách mạng thì phải được lòng dân, mà muốn được lòng dân trước hết cần phải có công trạng và tài cao đức dầy đến như thế nào mới có thể có được. Còn Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung v.v…, như Cao Tự Thanh nói là “lũ học trò mặt trắng”, viết được mấy bài báo mà đã đòi làm cách mạng, thay đổi chế độ được ư! Đến như Lê Lợi và Nguyễn Trãi khởi nghĩa đuổi giặc Minh, một việc chính đáng là thế mà còn phải lấy mỡ bôi dòng chữ “Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần” lên lá cây rừng, nhờ kiến đục để “rải truyền đơn” thu phục nhân tâm. Với tâm lý người Á đông chịu ảnh hưởng sâu nặng của đạo Nho như dân ta thì danh bất chính ngôn khó mà thuận được!
Tệ hơn nữa họ lại dựa vào ngọn cờ Hoàng Minh Chính, một người chỉ được những người thất sủng, bất mãn và những người chưa quên được cái hận “mất nước” của chế độ cũ tung hô, còn với đa số người dân trong nước hiện nay, Hoàng Minh Chính thực sự là con số không. Về công lao và tài năng cũng như tình cảm của mọi người, chưa kể đến những bậc mà nhân dân đã suy tôn thành thần thánh, Hoàng Minh Chính cũng không có gì để có thể so sánh được với các tướng lĩnh, các nhà khoa học, các văn nghệ sĩ lớn như Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn, Văn Tiến Dũng, Trần Văn Trà…; Trần Đại Nghĩa, Lương Định Của, Tôn Thất Tùng, Hoàng Tụy, Nguyễn Văn Hiệu…; Văn Cao, Đỗ Nhuận, Nam Cao, Nguyễn Đình Thi, Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Trần Đức Thảo… và vô số người khác nữa không thể kể hết được. Nếu các tín đồ của Hoàng Minh Chính biết được những cuộc chửi bởi nhau loạn xạ sau đây của các đầu lĩnh thì không biết họ có còn suy tôn là tiền bối và rồi còn có những hành động dại dột nông nổi và khờ dại đến như thế không?
Trên trang Đàn chim Việt (Ba Lan), một trang web chống cộng, nhưng lại đăng bài Nguyễn Thanh Giang viết về Hoàng Minh Chính: “HMC sang Mỹ ăn nói lung tung quá … Ngọn cờ đầu mà kém cỏi cả về nhận thức lẫn tư cách như vậy thì các ngọn cờ phía sau tồi tệ đến mức nào?”; “ Ông ta rất bộp chộp, rất hám quyền thế và nhiều khi nói dối, nói điêu”; là người: “hữu dũng vô mưu”; luôn “xem mình là lãnh tụ”; “chỉ có lòng ham mê quyền lực mù quáng và máu phản kháng cuồng dại… không có tư chất dân chủ và tính cách chính khách … sẽ là người độc tài độc đoán hơn cả những lãnh đạo cộng sản hiện nay nếu có quyền”. Về một số thủ lĩnh khác của “phong trào dân chủ”, Nguyễn Thanh Giang viết: “Thật là ty tiện… đểu cáng… Thì ra, khi bị hôn mê bởi quyền lợi và quyền thế con người đôi khi trở thành thú vật!”; “chẳng hiểu sao đã bẩy mươi tám mươi cả rồi mà họ vẫn si mê cuồng dại một cách ngớ ngẩn như vậy!”; “Họ làm tôi chán ngán, ghê sợ quá, muốn xa lánh tất cả cái gọi là “phong trào dân chủ”; “Rồi sẽ ra sao cái “Chợ trời dân chủ ” này ?... hám ăn mà rùm beng trống mõ… nếu rồi đây sân khấu chính trị dân chủ Việt Nam chỉ gồm những gương mặt hề như trên thì may ra chỉ có thanh la, não bạt với những vở tuồng inh tai rẻ tiền”.
Còn chính Nguyễn Thanh Giang thì lại bị Dương Thu Hương quật lại. DTH đã viết Nguyễn Thanh Giang là: “một kẻ ăn gian nói láo”; “người mắc chứng đứt dây thần kinh xấu hổ”; “là một thứ hoa bằng nhựa”. Còn về nhà lý luận số 1 của “phong trào dân chủ” Hà Sĩ Phu, Dương Thu Hương viết: “Nếu để cho cái bè Dân chủ được nổi, nếu quả tình ông Hà Sĩ Phu muốn vậy thì bản thân ông phải nhảy xuống nước chứ không thể đẩy ông Chính xuống được. Làm như thế là ác, là hèn, là tham. Ác vì coi cái chết của người khác là hiển nhiên. Hèn vì tự mình không dám chết. Tham vì muốn dự vào một bữa cỗ nào đó [nền dân chủ chẳng hạn, hoặc tượng đài của những người đi tiên phong trong cuộc đấu tranh cho dân chủ…] mà mình vẫn được toàn thân”.
Còn hai nhân vật từng leo lên thành những ông “cốp” của chế độ, khi bị thất sủng, đã quay lưng chạy trốn như Bùi Tín và Nguyễn Minh Cần, cũng ông chẳng bà chuộc khi đưa ra những “sách lược”. Trong bài “Việc ta, ta cứ làm” trên trang http://www.ykien.net, Nguyễn Minh Cần đã viết Bùi Tín đã “quên cái kinh nghiệm đau xót của những người cầm quyền ở miền Nam đã lệ thuộc vào Hoa Kỳ”, coi ý của Bùi Tín như "dỗ con nít" vậy!”; rồi kết luận: “Ðọc hai bài của ông Bùi Tín về ‘Lộ trình’, riêng tôi thì thấy rất buồn cho một người bạn dân chủ bị lầm lạc…” (10.10.2002), khi Nguyễn Minh Cần thấy Bùi Tín viết trên tờ Thông Luận số 159 tháng 5.2002, giới thiệu “Lộ trình cải tiến bang giao Mỹ – Việt theo hướng dân chủ hóa”: “Hãy chọn bạn mà chơi! Làm bạn với Hoa Kỳ không dễ đâu… Vì quý Việt Nam mà nay họ chủ động giang tay bè bạn! Tôi rất lo là khéo mà ta lại lỡ tàu..."; "Kết bạn thân thiết với Hoa Kỳ, Việt Nam có thể tiếp nhận đến 50 tỷ USD đầu tư không mấy khó khăn, chưa nói đến hàng chục tỷ USD có thể có từ cộng đồng Việt Nam trên khắp thế giới”; “Hoa kỳ đứng đầu thế giới dân chủ nay… muốn ngỏ lời kết bạn thân thiết chân thành với Việt Nam”; “Có một nước Mỹ khác hẳn với nước Mỹ mà bộ máy tuyên truyền Hà Nội thường vẽ nên”; “Nước Mỹ rất trẻ, không hề có phong kiến, vua quan, sớm có dân chủ từ khi lập quốc. Họ có dân chủ trong máu”…”
Với thực trạng đất nước còn nhiều yếu kém và tệ nạn, nhiều nhân vật từng trải và có đầu óc thực tế cho rằng thực hiện tiếp cải cách sẽ tốt hơn là làm cách mạng. Quá trình phát triển có thể ví như một bản thảo, sửa chữa chỗ sai ngữ pháp, thêm từ vào câu cụt, cắt gọt những chữ thừa… sẽ dễ dàng hơn vô vàn lần phải viết những trang mới; mà những trang đó không phải viết bằng mực trên giấy mà bằng máu và nước mắt viết trên chính cơ thể của Tổ quốc. Đất nước chúng ta từng có thời điểm mà nhiều người nói như ở bên bờ vực, và chúng ta đã thực hiện được sự đổi mới khó khăn nhất, đó chính là sự đổi mới về cách nghĩ, thay đổi bản chất cách nhìn, đã dám làm ngược với những điều từng luôn tâm niệm: thực hiện khoán sản; áp dụng nền kinh tế nhiều thành phần, mở cửa kêu gọi đầu tư, bắt tay với cựu thù, coi cả thế giới là bạn… và chính những phép màu này đã khiến đất nước phát triển như thời gian qua mà ai cũng thấy.
Còn những bài toán đang đặt ra hôm nay, như nạn tham nhũng, với nền kinh tế mở, đất nước giống như cỗ xe chạy nhanh hơn trên con đường rộng hơn tất cần phải có phanh chắc chắn hơn; nghĩa là cần phải có luật pháp nghiêm minh hơn; chi tiêu ngân sách minh bạch hơn; giám sát thu chi của quan chức chặt chẽ hơn! Về sự tụt hậu, liệu có phương thuốc thần kỳ nào ngoài việc cần phải thay máu nền giáo dục. Như tôi đã viết, ở bậc phổ thông, cần phải thay đổi lối học nhồi sọ “học nhiều biết ít” bằng lối “học ít biết nhiều” qua chế độ thi cử “đánh giá phẩm chất học sinh qua sự hiểu biết chứ không ở sự học vẹt, thuộc bài”; ở bậc đại học, cần tăng cường học đi đôi với hành; học những gì cuộc sống cần chứ không học theo khuôn mẫu cứng nhắc nhiều khi đã mốc meo! Chỉ vậy chúng ta mới làm chủ được khoa học công nghệ, thay thế được “nền kinh tế cơ bắp” bằng nền “kinh tế tri thức”, lúc đó đất nước sẽ hùng mạnh, có thể ngẩng cao đầu đối thoại và đàm phám với bất cứ nước to nhỏ nào trên thế giới. Chính lúc này đây chúng ta lại cần biết bao những cá nhân như Chủ tịch Hồ Chí Minh thời giành độc lập hoặc như Lý Quang Diệu của Xinh- ga-po, Đặng Tiểu Bình của Trung Quốc, Putin của Nga, về tình cảm cá nhân có thể người ta yêu ghét khác nhau, nhưng phải thừa nhận rằng chính họ đã làm đất nước họ phát triển.
Còn những người nhân danh dân chủ cho rằng đa nguyên đa đảng sẽ là phương án tốt nhất, cứ cho rằng họ thành tâm vì dân vì nước đi, thì họ đúng hay sai? Riêng tôi thấy, ngoài lịch sử bị xâu xé và yếu tố đa dân tộc, tôn giáo khiến lòng người bị chia năm xẻ bảy; ngay tầng lớp trí thức, lớp người có trình độ có thể tác động đến quá trình dân chủ, vốn được đào tạo từ nhiều nước, cũng sẽ năm phương mười hướng; bởi người học ở Nga tất sẽ cho Nga hay, người từng ở Trung Quốc sẽ cho TQ tốt; rồi Đức cũng siêu, Tiệp, Hung, Ba Lan… cũng giỏi; còn phía bên này thì Anh, Pháp, Mỹ… mới đúng là tuyệt vời!... Trong khi đó thực tiễn cho thấy đa đảng lại không phải là điều tiên quyết cho dân chủ, mà khi xã hội còn ở trình độ dân chủ thấp, đa đảng sẽ nghiêng về phía hỗn loạn do tranh giành quyền lực nhiều hơn.
Để hiểu sâu về Đa nguyên, xin mời độc giả đọc thêm ba bài của Quang Linh, Nguyễn Trung và Nguyễn Quang A trên: http://vn.myblog.yahoo.com/DONG-LA
Họ có những ý khác nhau, nhưng tuyệt ở chỗ là họ đều có tinh thần khoa học và đều có lý của họ. Quang Linh bàn với tinh thần những việc cần làm ngay; Nguyễn Trung cũng vậy nhưng có nhìn xa; còn Nguyễn Quang A nghiêng về lý thuyết, phù hợp với tương lai xa hơn. Vì vậy, tưởng mâu thuẫn mà lại không, bởi trước mắt theo Quang Linh (trùng ý tôi) nếu đa nguyên là loạn, nhưng theo Nguyễn Trung và Nguyễn Quang A, tương lai xa tất yếu là đa nguyên; điều này cũng không sai lý luận, bởi theo Mác, sự phát triển của xã hội không chỉ đến đa nguyên mà còn đến toàn nguyên cơ mà, tức không còn Nhà nước.
1-8-09
ĐÔNG LA.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

ĂN TRÊN ĐẦU,TRÊN CỔ MỚI LÀ MODEL !!!

Gửi bàibởi truong vinh loc » 08-08-2009, 23:05

Thứ Bảy, 08/08/2009 12:03 Ngẫm ngợi cuối tuần: Miếng ăn (TT&VH) - Ngày bé nghe bố mẹ nói chuyện với nhau về mối quan hệ xã hội thấy hay nhắc đến câu ngạn ngữ “ăn tùy nơi- chơi tùy chốn”. Có nghĩa là cái ăn thì cần nhưng không phải chỗ nào cũng ăn. Chơi vui cũng cần, nhưng không phải chỗ nào cũng đến.

Nông thôn xưa ít học, cha mẹ dạy con cũng ít lời nhưng lại dễ nhớ và nhớ lâu. Những câu ngạn ngữ hay thế nhưng bây giờ hình như nhiều người không còn nhớ. Ăn thì ăn bừa ăn bãi, bạ gì cũng ăn, ăn sống ăn sít, ăn đủ nơi đủ chốn chẳng kể chỗ nào, thấy ăn được là ăn kể cả ăn bẩn ăn thỉu, quên cả nền tảng đạo đức của sự ăn. Chơi thì cũng vậy, cũng phứa phựa chẳng ra làm sao. Chẳng hạn khi ăn nơi quán xá, nhiều tốp thanh niên, lại có cả trung niên, xúm xít vừa ăn vừa “dzô! dzô!” la hét hoặc hô hố chuyện át cả xung quanh chẳng cần biết đến ai. Họ đã biến chỗ ăn thành chỗ chơi, biến chỗ chung thành chỗ riêng, chỉ biết có mình.




Chẳng nhẽ tầm văn hóa lại tỉ lệ nghịch với mức sống hay có sự nhầm lẫn về khái niệm gì đây. Lại còn câu nữa cũng về chuyện ăn: “Ăn trông nồi - ngồi trông hướng”. Bây giờ cũng nhiều người quên câu ngạn ngữ này. Ăn chẳng cần trông nồi, thấy ăn được là ăn thục mạng. Nhất là những cái nồi dự án bây giờ đều to vật đến nỗi bên cho vay phải đòi tham gia ngồi canh cùng không thì sợ các nhà thầu chén sạch. Còn ngồi thì ngồi lung tung chẳng kể bờ gai bụi rậm. Cao ngồi lâu, thấp cũng ngồi lâu. Ngồi đến mức mông thành chai mà không biết, vẫn muốn ngồi tiếp. Còn hướng thì chỉ có một hướng ra mặt đường thôi. Nhà mặt đường giá thường cao, gọi là nhà mặt tiền. Mặt tiền ra tiền, tiền cũng là mặt tiền. Chỉ cần biết có thế. Âu cũng là có sự quên mới thành ra thế. “Miếng ăn là miếng nhục”. Ơ, câu này nay cũng không mấy người nghĩ tới hay sao ấy. Tham nhũng là miếng ăn bị lên án, đó là miếng nhục. Bị lên án suốt năm này qua tháng khác nhưng án tham nhũng vẫn có nhiều. Chẳng nhẽ người tham nhũng không thấy đó là nhục. Hay là cha mẹ họ chưa kịp dạy câu này cho họ lúc còn tấm bé nên họ không biết. “Miếng ăn quá khẩu thành tàn!” Câu này thì dễ hiểu, đó là lời cảnh báo: ăn quá hóc chết, không phải lời khuyên như các câu trên. Ăn kiểu tham nhũng đã nhiều ông quá khẩu bị ra tòa. Nhưng vẫn nhiều vị tham nhũng ăn quá khẩu nhưng chưa hóc nên chưa bị lôi ra. Chuyện ăn chuyện chơi tưởng là chuyện bình thường ở đời, thế mà cũng phức tạp ra phết!


Bài và tranh minh họa: ĐỖ ĐỨC
[url="http://anhso.net"]Hình ảnh[/url]
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi chohuyen » 09-08-2009, 13:55

Đọc bài này thấy hay và có lý lắm ! thanks bác Lộc.
chohuyen
Thành viên
 
Bài viết: 10
Ngày tham gia: 14-06-2009, 08:09
Đã cảm ơn: 0 lần
Được cảm ơn: 0 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: mu

Re: Đọc và suy ngẫm

Gửi bàibởi CANVEDO » 10-08-2009, 10:16

hay và đang suy ngẫm
Đôi khi cảm ơn cũng là 1 văn hóa.
Status: Tạm gác bút nghiên, vác súng ra trận.
"Chúng ta không tham của ai, nhưng một tấc đất quê hương chúng ta cũng không nhân nhượng”- CT Nguyễn Minh Triết
Hình đại diện của thành viên
CANVEDO
Đội hình 1
Đội hình 1
 
Bài viết: 714
Ngày tham gia: 02-03-2009, 19:19
Đã cảm ơn: 414 lần
Được cảm ơn: 79 lần
Blog: Xem blog (0)
CĐV của: Arsenal, Bình Định

DƯ ÂM CỦA CHIẾN TRANH LÀ CHẤT ĐỘC MÀU DA CAM!!!

Gửi bàibởi truong vinh loc » 11-08-2009, 16:08

XIN CHIA SẺ VÔ VÀN NỖI ĐAU THƯƠNG CỦA CÁC NẠN NHÂN CHẤT ĐỘC MÀU DA CAM Ở NƯỚC TA.(nhân kỷ niệm ngày da cam đầu tiên 10 .8 2009)

CHUYỆN BA NGƯỜI .



Có lẽ gần chín giờ tối.
Người đàn bà vẫn rấm rứt khóc.
Người đàn ông:
- Anh không ngờ rằng nó lại đổ đốn ra như vậy! Hồi mới ở Viện Điều dưỡng về, nó có thế đâu!
- Vâng... Chỉ từ khi đứa bé chết... anh ấy đâm ra rượu chè... Mà lúc không uống, thì cứ như dở người...
- Em tính... vợ chồng mãi mới có một mụn con, thì lại như thế. Nó buồn, bệnh cũ tái phát là phải. Thôi được... Em cứ về đi, mai anh sẽ bảo nó!
Người đàn bà hốt hoảng:
- Đừng... Anh đừng! Không được đâu!
- Sao không?
- Anh ấy không còn coi anh như... như trước nữa!
- Ra thế...! Em nói đi! Đừng giấu anh điều gì!
Im lặng nặng nề. Giọng người đàn bà khó nhọc.
- ... Đứa bé chết. Anh ấy chửi mắng em thậm tệ. Bảo là em hư đốn, thích chơi bời lăng nhăng, không muốn có nó, nên cố tình để nó chết. Và ... anh ấy còn nói do anh với em... với nhau nên đứa bé mới bị thế.
Người đàn bà nói một hơi, như thể nếu dừng lại thì sẽ không đủ can đảm nói tiếp. Khi chợt nhìn thấy người đàn ông trắng bệch trong cơn giận dữ tột độ, cô bỗng im bặt. Anh bấu tay vào mép bàn, mười đầu ngón tay cũng trắng bệch, hàm nghiến chặt, cằm bạnh ra, cả người rùng rùng như sắp lên cơn động kinh.
- Thằng đốn mạt! Thôi thì... nó nghĩ về anh thế nào cũng được, nhưng ai cho phép nó nghĩ về em như thế?
Người đàn bà nghẹn ngào:
- Em khổ lắm! Em thấy có tội với anh...
Người đàn ông đau đớn nhìn vào mặt người đàn bà, thay lời hỏi. Cô vội vã nói tiếp.
- ... Là vì anh ấy như thế!
- Anh cấm em không được nghĩ như vậy! Nó hành hạ em chưa đủ hay sao? Giá mà anh có thể chịu thay cho em được! Thôi... khuya rồi, em về đi. Để từ giờ đến sáng mai, anh nghĩ xem còn cách gì không.
Người đàn bà ngập ngừng.
- Em... em không về được!
Và cô lại òa khóc.
- Nó đánh em à?
- Không... chẳng thà anh ấy đánh...
Người đàn ông thở dài, đứng dậy, đến bên người đàn bà, đặt bàn tay nặng nề lên đầu cô.
- Thật khốn nạn thân em! Thôi, đừng khóc nữa! Từ nay, hễ nó đuổi, thì em cứ đến đây! Còn mặc xác nó, nó muốn nghĩ gì thì nghĩ!
Anh giúi vào tay người đàn bà một nắm tiền.
Người đàn bà ngập ngừng.
- Còn anh... Anh không sợ...?
- Sợ gì? Anh chỉ sợ em nghĩ quẩn!
- Em không thể làm cái chuyện kia được, nên liều tìm đến anh. Nhưng... anh cũng nghèo lấy đâu ra?
Và cô lại sụt sùi. Người đàn ông gắt:
- Anh sẽ có cách! Nhưng dứt khoát, em không được làm liều. Em phải đến đây! Nhớ chưa? Còn bây giờ thì em về đi.
*
* *
Người đàn bà vừa khóc, vừa lê bước về nhà. Cô gọi cửa.
Người đàn ông lè nhè sau cánh cửa vọng ra:
- Tiền đâu?
- Anh mở cửa cho em! Em xin anh!
- Tiền đâu đã! Đưa đây! Đút qua khe cửa ấy!
Cô vừa đút tiền qua khe cửa, vừa khóc.
Then cửa lạch xạch. Chồng cô vẫn một tay cầm chai rượu, một tay vơ nắm tiền. Chai rượu vẫn còn đầy, nhưng mặt mũi anh ta đã đỏ gay, nước mắt nước mũi dàn dụa. Anh ta đưa tay áo bạc quệt ngang mặt, hỏi vợ, giọng méo xệch.
- Tiền của nó phải không?
Người đàn bà nín lặng.
Người đàn ông nhìn mắt vợ sưng húp, làm như không biết.
- Tôi biết ngay mà! Cô chỉ có đến đấy thôi! Nhưng nó không thèm ngủ với cô à, mà về sớm thế???
Người đàn bà chắp tay, mếu máo:
- Em xin anh! Anh đừng nghĩ thế cho em, phải tội! Còn anh ấy cũng không phải là người như thế! Anh ấy là bạn anh...
- Hừm! Bạn bè gì? Tin bợm mất bò...
Nhưng giọng anh đã dịu xuống. Anh bỏ mặc vợ, lại bàn, ngồi xuống ghế và lại lặng lẽ tu rượu. Người đàn bà không thể chịu được dáng ngồi của chồng, gương mặt hốc hác, khắc khổ, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, cái đầu hơi cúi xuống.
Chị nhẹ nhàng đến bên chồng:
- Anh đừng uống rượu nữa! Anh thương em... Anh đang bệnh tật thế kia...
- Thì mới uống cho chết mẹ nó đi!... Mà ai cho phép cô dạy khôn tôi? Cút!
Và anh lại tu rượu.
Khuya...
Người đàn bà mắc màn. Một tiếng dằn chai "cạch":
- Từ nay tôi ngủ dưới đất! Tôi không thể ngủ chung với cô được.
Người đàn bà đứng thần mặt ra. Cô thở dài, trải chiếu, mắc thêm một cái màn dưới nền nhà, rồi chui vào.
- Thôi, để em ngủ dưới này!
Người đàn ông gầm lên:
- Đã bảo là tao ngủ dưới đất! Tao cũng sắp về với đất rồi! Lên trên kia, không nói nhiều!
Người đàn bà lại lặng lẽ chui lên giường. Giát giường run lên theo tiếng nức nở âm thầm của cô. Người đàn ông vẫn ngồi uống. Cái đầu cúi thấp hơn nữa.
*
* *
Một buổi sáng, anh bảo cô:
- Cô gọi thằng bạn của tôi đến đây! Tôi có chuyện muốn nói với nó! Bảo là tôi sắp chết rồi, thế nào nó cũng phải đến! Nhanh lên!
Cô tất tưởi chạy đi.
Nhìn vẻ mặt cô, người đàn ông hỏi:
- Sao? Nó nguy lắm rồi phải không?
Người đàn bà bật khóc:
- Vâng... Anh ấy bảo em đến gọi anh! Em xin anh... anh đừng giận anh ấy...!
Người đàn ông quát:
- Cô có im đi không? Xin xỏ gì! Đi!
Anh đẩy vội cô ra, khóa cửa, vớ lấy chiếc xe, đạp hối hả. Anh ào vào nhà, ôm lấy bạn bật khóc hu hu:
- Mày đừng bỏ tao...
Người bệnh mặt nhợt nhạt, cười hiền lành:
- Mày cũng biết khóc cơ à? Tao còn có chuyện muốn nói với mày đây! Mà chưa nói được, thì tao chưa chết! Nói vậy thôi, cũng sắp rồi đấy...
Vừa lúc, người vợ bước vào. Người bệnh xua tay:
- Cô ra ngoài! Đã bảo ra! Đàn bà con gái, biết gì mà nghe...
Chờ vợ ra khỏi, anh bảo:
- Mày mang cái ba-lô trên nóc tủ xuống đây!... ở đáy... có tờ giấy..., đúng nó đấy..., mày đọc đi...
Người bạn cắm cúi đọc. Một lượt. Hai lượt. Đấy là tờ giấy anh cam kết với bệnh viện, đồng ý hủy đứa bé, vì nó là một quái thai.
Người bạn khóc:
- Sao mày không cho nó biết?
- Không! ích gì! Nó đẻ khó, phải mổ... lúc ấy đang mê. Chỉ có tao, với bác sĩ bệnh viện trưởng, với ca trực hộ sinh. Tao yêu cầu họ đừng cho nó biết, chỉ bảo là thai bị chết lưu... Nó tỉnh, chỉ khóc...
- Đã vậy, sao mày còn hắt hủi nó? Thằng khốn kiếp! Mày còn nghĩ ra được trò gì dã man hơn thế nữa không?
Cái giọng trách móc, chứ không giận.
Người bệnh cười yếu ớt.
- Có thế, thì nó mới dám đến với mày! Và... để mày đừng vội đi lấy vợ... Còn tao, sau khi nhìn thấy đứa trẻ, thì tao hiểu kể như đời tao đã xong. Nhưng còn nó... con vợ tao ấy... là một người đàn bà tử tế! Tao không muốn nó sẽ gặp phải một thằng đểu. Mà mày... là một thằng bạn tốt!
Bàn tay khỏe mạnh ấm áp nắm chặt bàn tay xương xẩu, giá lạnh...
- Tao không ngờ mày lại đến nông nỗi này... Mày đừng giận tao, đã bỏ mặc mày...
- Đừng nói chuyện ấy nữa... Sau khi mày ra bắc, tao bị một trận bom dập. Chúng nó tóm được tao, với mấy đứa nữa. Chúng tao bị giam trong một cái kho chứa chất độc. Mày tính, sáu tháng trời, gì mà chẳng ngấm...
Im lặng. Như thể trời sắp bão.
- ... Tao đã định làm một liều thuốc... nhưng nghĩ vậy thì hèn quá! Mà sống đến giờ, cũng là dai lắm rồi...
- Mày đừng nói nữa...
- Mày sợ à?... ờ mà thôi, nói cái chuyện chó đẻ ấy làm gì... Đứng lên đem cái hòm lại đây cho tao! Đấy, cái hòm ấy!...
Hòm bị khóa, nắp hòm có trổ một khe nhỏ.
- Mày phá khóa ra! Tao vứt mẹ nó chìa đi rồi...
Bạn anh phá khóa. Trong hòm là tiền.
- Tiền của ai đây?
- Của mày! Mấy năm nay, mày đưa cho nó, mày không nhớ à?
- Trời ơi! Thằng này điên thật rồi! Mày bày ra cái trò này làm gì?
- Để gả nó cho mày, sau khi tao ngoẻo! Hai đứa còn có cái mà tiêu...
Im lặng.
Người bạn khóc không thành tiếng. Còn anh nhắm mắt vì quá mệt. Bàn tay gầy guộc của anh quờ tìm tay bạn. Một lúc lâu, anh mới nói, giọng đứt quãng:
- Hồi ở chiến trường, tao có thể chết cho mày sống... Và mày cũng vậy! Song thời ấy còn bom đạn, nếu tao có chết, thì chắc gì mày đã được sống! Còn bây giờ, tao chắc là chết rồi, mày chắc là sống rồi. Nhưng còn nó, con vợ tao ấy, nó cũng đáng được sống cho tử tế. Bây giờ thì mày hiểu ý tao chưa?
Người bạn lặng lẽ gật đầu, nước mắt vẫn ròng ròng trên khuôn mặt đã méo xệch đi vì đau đớn và bất lực.
Rồi anh mệt mỏi thiếp đi. Gương mặt anh bình tĩnh và thanh thản lạ lùng. Đó là gương mặt mà thần chết chờ đợi ở những con bệnh hiểm nghèo.(Nguyễn quang Huy)
Sửa lần cuối bởi truong vinh loc vào ngày 24-08-2009, 22:02 với 1 lần sửa trong tổng số.
Thật thà người với người:Tình cảm bền lâu .
Thành thật với tình yêu:Tình yêu bền vững .
Thành thật là hòa bình và hạnh phúc!
Xin đừng lừa dối dân tộc tôi!
truong vinh loc
Đội phó
Đội phó
 
Bài viết: 1669
Ngày tham gia: 11-07-2008, 22:04
Đã cảm ơn: 337 lần
Được cảm ơn: 446 lần
Blog: Xem blog (20)

Trang vừa xemTrang kế tiếp

Quay về Văn hóa- Nghệ thuật- Giải trí

Ai đang online?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang online và 4 khách