thaonhit đã viết:Hôm vụ họp, anh turbo (đồng nghiệp) có nhắn cho em, nhưng mà bận quá không đi được (em cũng có trả lời), không ngờ có nhiều chuyện thú vị như trên.
Lần sau nhất quyết là em đi đấy!
Uh, chị Thaonhit cũ ở SG à? Em tưởng chị ở Qui Nhơn.
Lầm sau nhớ đi họp nhen. Nếu nữ chỉ có mình em thì em lại đi ...hụt như lần trước đó. Tới nơi đông người em dzị lắm.
-----------------
Xin lỗi mấy anh nha. Mấy hôm em về quê nên không viết liên tục được. Không ngờ fans Bình Định cũng có nhiều người quan tâm đến em ghê.
Trong lúc chờ nồi lẫu được đem lên, em chú ý quan sát. Nhỏ Tâm hỏi nhỏ:
- Mày có biết ai trong này chưa.
- Chưa. Nhưng tao đoán sẽ ra thôi. Dù gì tao cũng là đệ tử của Sherlock Holmes mà – em được dịp bốc phét.
Em nhìn phía đối diện có một anh mặt áo màu tím, người ốm nhom. Em tạm gọi anh này là Khô Mực Đại Sư (cái tên này em chôm từ một truyện trong Mực Tím). Điều đáng chú ý là anh này có vẻ như quen biết tất cả mọi người trong bàn. Lúc thì anh nói chuyện với người này, lúc khác lại quay sang nói chuyện với người kia. Vì lý do này em đoán: đây chính là anh Turbo, người chính thức thông báo thời gian, địa điểm của bữa họp mặt. Như vậy suy đoán của em trước khi đi họp là chính xác ở chỗ anh Turbo là dân điện toán cho nên “khô khốc”.
Đang đối chiếu những dữ liệu đã có về Khô Mực Đại Sư, em bỗng bị thu hút bởi một giọng nó không phải ở xứ mình. Chủ nhân những lời nói lớn rõ ràng dứt khoát kia là một người trung niên. Nghe qua giọng nói có thể đoán đây là một người sống lâu năm ở Sài Gòn nhưng phong thái vẫn còn cái gì đó của Bình Định chứng tỏ chủ nhân của giọng nói đó là một người Bình Định di cư. Em check lại cái memory thì nhớ có một người tham gia viết ở diễn đàn NNBĐ với những ký ức xa xăm về Bình Định. Có lẽ hai người này là một và đó là Mr Duphat. Nghĩ về một người Bình Định xa quê lâu như anh Duphat mà lại có cái nhiệt tình đối với quê hương, em chợt nhớ lời của một ai đó: Người ta thường không quý những gì mình đang có, khi người ta xa quê họ mới quý và trân trọng quê hương.
- Anh áo hồng là Admin đó.
- Sao mày biết?
- Thì mày coi ảnh hô hào thì biết.
- Còn anh Lowen, Chàng Trai Biển đâu?
- Thì từ từ đã. Thôi ăn đi! Tao đền mày bằng nồi lẫu này.
Gắp bún bỏ vào chén rồi múc lẫu cho nhỏ Tâm như là một sự đền bù, em cũng tranh thủ “nạp năng lượng”.
Em thích những người thích bóng đá!